Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cha đang cau mày, ánh mắt nặng trĩu. Cô không giấu nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng, rồi chậm rãi nói:
“Thật ra cũng chẳng có gì to tát đâu cha. Vụ của Hoàng Thịnh, cha biết rồi đấy, lúc trước con công khai sự việc lên mặt báo , khiến hắn ngồi tù, nhà hắn tất nhiên không chịu bỏ qua, cứ dây dưa mãi. Con thấy phiền, cũng vừa lúc định rút lui một chút, nên thuận nước đẩy thuyền, từ chức luôn.”
Giọng cô nói bình thản, như thể chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng vào tai Cố Chí Phượng, lại như sấm nổ ngang tai.
Bàn tay ông đặt dưới gầm bàn bất giác siết chặt, các khớp ngón tay nổi rõ lên, ánh mắt tối sầm. Hoàng Thịnh là loại người nào, đứng sau lưng hắn gia thế bối cảnh ra sao , tuy ông không hiểu hết dây mơ rễ má trong đó , nhưng ông hiểu việc một người dám vạch trần một kẻ như hắn thì sẽ chuốc lấy bao nhiêu hiểm họa. Thế mà... con gái ông lại một mình chống đỡ tất cả.
Một lúc sau, ông mới thốt lên, giọng khản đặc:
" Bé... là do cha vô dụng, mới để con phải đứng ra gánh vác mọi chuyện thay cả nhà..."
Khi nói ra lời ấy, mắt ông đã hoe đỏ. Một đời làm đàn ông, từng trải gió sương, từng xông pha ngoài ruộng đồng, ông chưa từng cảm thấy hổ thẹn như lúc này. Đứa con gái nhỏ ông từng ôm vào lòng khi còn đỏ hỏn, nay lại phải thay ông đỡ giông bão ngoài đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1956.html.]
Cố Nguyệt Hoài nhìn ông, trong mắt chợt hiện lên một tia chua xót, lại nhanh chóng biến mất. Cô mím môi, nghiêm mặt lại, giả vờ tức giận :
“Cha nói linh tinh cái gì vậy? Cả đời này, điều con mong nhất là cha được sống yên ổn, vui vẻ, không phải lo âu vì miếng cơm manh áo hay chuyện ngoài xã hội. Nếu chuyện gì con làm được thì con làm, có gì to tát đâu. Con là người trong nhà, không phải con lo thì ai lo?”
Giọng cô không cao, không gay gắt, nhưng mang theo lực lượng khiến người nghe phải tin, phải phục.
Cố Tích Hoài ngồi bên cạnh, ngẩn người. Anh nhìn em gái mình, một nỗi nghẹn dâng lên trong cổ họng. Hóa ra, đứa em gái mà trước đây còn níu áo anh đòi kẹo, giờ đã đủ trưởng thành để đứng ra làm trụ cột, đủ mạnh mẽ để một mình đối diện với bao sóng gió cuộc đời.
Nga
Còn Cố Chí Phượng, ông nhìn con gái mà ánh mắt dần dần dịu xuống. Tâm tư ông lúc này hỗn độn: có ân hận vì đã không che chở được nhiều cho con, nhưng nhiều hơn cả là niềm tự hào âm ỉ cháy lên trong lòng ngực.
Con gái ông, không cần ai “bảo vệ” nữa rồi.
Con gái ông đã trở thành người khiến cả nhà có thể tựa vào.