Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1954

Cập nhật lúc: 2025-04-09 09:21:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiếp Bội Lan không trả lời ngay. Gương mặt bà ta âm trầm như phủ sương, ánh mắt tối lại, mím môi một lúc mới lạnh lùng đáp: “Việc không nên biết thì đừng hỏi.”

Giọng nói ấy không to, nhưng mỗi chữ như đóng đinh vào tâm trí. Cố Ngân Phượng lập tức nín thinh, chẳng dám hó hé. Bà ta sợ. Sợ cái ánh mắt kia, sợ cái uy áp ngầm trong giọng nói, và sợ cả sự thật mà mình chưa từng được phép chạm đến.

Không khí trong xe im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng động cơ ì ạch và tiếng tim đập của mỗi người. Nhiếp Bội Lan khẽ nhắm mắt lại, nhưng trong lòng bà ta lại cuộn trào như sóng cồn — giận dữ, nhục nhã, và bất lực. Mấy mươi năm leo lên cao, cuối cùng lại bị kéo tụt xuống bởi một con bé mà bà ta từng cho là “vô dụng”.

Trên xe, không khí nặng nề đến mức có thể nghe rõ từng tiếng bánh lăn trên con đường đá gồ ghề. Cả đoạn đường dài, không ai hé môi nói một lời, chỉ có tiếng gió luồn qua khe cửa kính, mang theo cái lạnh đầu xuân phả thẳng vào lòng người.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mãi đến khi chiếc xe sắp rẽ vào khúc cua lớn, Nhiếp Bội Lan mới thản nhiên mở miệng, giọng điệu không cao không thấp, nhưng lại khiến người ta không khỏi giật mình:

“Bỗng nhiên thấy... có chút hối hận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1954.html.]

Câu nói ấy rơi xuống giữa không gian im ắng, như viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, lập tức khuấy lên tầng tầng gợn sóng.

Cố Ngân Phượng khẽ thở phào, dè dặt hỏi:

“Hối hận cái gì vậy?”

Nhiếp Bội Lan hờ hững cất tiếng, trong giọng có vài phần cảm khái như thể đang thực sự suy ngẫm điều gì: “Hối hận... hối hận mấy năm nay không lui tới nhiều với nhà lão Tứ. Cố Nguyệt Hoài... con bé đó không phải hạng xoàng. Mắt nhìn xa, gan lớn, đầu óc tỉnh táo, tâm cơ cũng không cạn. Sau này... chưa biết chừng có ngày mình còn phải dựa vào nó.”

Cố Ngân Phượng trợn tròn mắt, ánh nhìn như đóng đinh vào gương mặt điềm nhiên của Nhiếp Bội Lan. Bà ta muốn mở miệng phản bác, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thốt ra lời. Trong lòng trào lên một cảm giác chua chát, không cam lòng, lại lẫn cả nỗi hoảng sợ mơ hồ.

Nga

Bà ta hiểu rất rõ, Nhiếp Bội Lan là người thế nào. Nhiếp Bội Lan cả đời tính toán khôn khéo, chưa từng chịu cúi đầu trước ai. Vậy mà giờ đây, sau một hồi bị ép lui ra khỏi nhà họ Cố, bà ta lại có thể thốt lên câu “có ngày phải dựa vào” — điều này đủ chứng minh, Cố Nguyệt Hoài trong mắt bà ta là một thế lực. Một mối nguy. Đồng thời cũng là một cơ hội.

Tâm tư của Nhiếp Bội Lan, dù có là người thân cận nhất trong số anh em trong nhà như Cố Ngân Phượng, nhìn cũng lạnh sống lưng !

Loading...