Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1953

Cập nhật lúc: 2025-04-09 09:17:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tin hay không, tùy bà.” – Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, giọng điệu dửng dưng, không buồn giải thích.

Cô giơ tay, động tác hờ hững như xua ruồi, ánh mắt sắc lạnh quét qua cả gian phòng: “Thôi được rồi, mấy người có thể đi.”

Dứt lời, cô nghiêng người tựa vào lưng ghế, dáng vẻ thản nhiên như vừa phủi đi lớp bụi bặm dính trên áo, chẳng coi những kẻ kia ra gì.

Cô như nhớ ra điều gì, khóe môi bỗng cong lên nhàn nhạt, lời nói tiếp theo cất ra thong thả:

"Đúng rồi, tôi nói trước nhé, lần tới nếu tôi gặp lại hai người ở nhà họ Cố, chuyện của vị ở đường Vọng Xuân sẽ lập tức được lên báo. Đến lúc đó sẽ có những ai bị liên luỵ cuốn vào , và hệ luỵ kéo theo là gì , tôi cũng không dám cam đoan đâu ."

Nga

Khi nói những lời này, khóe mắt Cố Nguyệt Hoài hơi cong, nụ cười mềm mại như nước, dung nhan xinh đẹp không tì vết. Nhưng ở trong mắt Nhiếp Bội Lan, nụ cười kia chẳng khác gì ma quỷ mượn xác sống, mỗi nét cong môi đều lạnh lẽo đến rợn người.

Không khí như đặc quánh lại. Trong lòng Nhiếp Bội Lan chợt lạnh đi một nhịp. Bà ta biết rõ, Cố Nguyệt Hoài tuyệt không phải hù dọa cho có. Một khi cô đã mở lời, thì chắc chắn trong tay có thứ đủ để làm bà ta không ngóc đầu dậy nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1953.html.]

Nhiếp Bội Lan nheo mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài lần cuối, ánh mắt ấy không mang oán độc, cũng chẳng còn cao ngạo – mà là một loại đề phòng thâm sâu, ẩn nhẫn như thú hoang đang bị thương, bất đắc dĩ phải rút lui. Bà ta không nói thêm một lời nào, chỉ lặng lẽ xoay người, bước thẳng ra ngoài sân như bị người đuổi đi.

Cố Ngân Phượng đứng phía sau, sắc mặt trắng bệch, hai chân chần chừ chưa chịu bước. Bà ta nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt chứa đầy uất ức lẫn nghi hoặc, khẽ gọi một tiếng:

“Chị cả... cái này, rốt cuộc là sao?”

Nhiếp Bội Lan dừng bước, không quay đầu lại, chỉ liếc nhìn Cố Ngân Phượng một cái. Ánh mắt ấy lạnh lùng như gió mùa đông quất qua mặt người – không có một tia cảm tình.

“Đi.” Bà ta chỉ nói một chữ, không nhanh không chậm, nhưng ẩn chứa áp lực khiến người khác không dám trái lời.

Cố Ngân Phượng giật mình một cái, cả người run rẩy như bị rút sạch khí lực. Bà ta cúi đầu, giống như con gà trống bại trận, lặng lẽ đi theo phía sau Nhiếp Bội Lan, không dám thốt thêm nửa câu.

Trên đường trở về, vừa đặt chân lên xe, Cố Ngân Phượng đã không nhịn được hỏi dồn: “Chị cả... con ranh đó rốt cuộc biết cái gì? Đường Vọng Xuân... là sao ? Sao con ranh đó lại có thể nắm được nhược điểm của chị?”

Loading...