Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tay Cố Chí Phượng siết lại thành nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh. Nhưng ông vẫn cố giữ giọng nói bình tĩnh, từng chữ lạnh như thép:
— “Lời này của chị là có ý gì?”
Nhiếp Bội Lan nhoẻn miệng cười, khóe môi cong lên thành một đường giả lả đầy vẻ tự đắc. Loại cảm giác nắm mũi người khác dẫn đi, xưa nay luôn khiến bà ta thỏa mãn như nuốt mật. Nhất là khi kẻ bị điều khiển lại là Cố Nguyệt Hoài – đứa con gái trước nay luôn khiến bà ta gai mắt, lại chẳng chịu khuất phục.
Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói biếng nhác mà lạnh tanh của Cố Nguyệt Hoài vang lên, như một đòn trời giáng giáng thẳng xuống đầu bà ta:
Nga
“Nhiếp nữ sĩ quả nhiên hiểu rộng biết nhiều. Ngay cả lý do tôi không đi làm, bà cũng đoán đúng từng chữ. Nếu đã có tài đoán việc như thế, chi bằng... thử đoán thêm một chuyện nữa xem?”
Cô ngẩng đầu, mắt lạnh như sương:
“Nếu cán bộ Cách Ủy Hội huyện biết bà từng mang tên Cố Kim Phượng, lại có xuất thân là thành phần địa chủ, thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?”
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ như đập mạnh vào mặt đối phương, rát bỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1950.html.]
Cô tiếp lời, đều đều như kể chuyện nhà người:
“Để tôi đoán thử nhé ! Chắc Đỗ Kim tiên sinh sẽ 'vui vẻ' lắm đây. Có khi lập tức ly dị với bà ngay, dù sao, ông ta vẫn còn đang chờ cưới người khác vào nhà mà.”
Câu cuối cùng vừa dứt, căn phòng lặng như tờ.
Nhiếp Bội Lan đứng như hóa đá, gương mặt co rút, nụ cười đông cứng trên môi. Bà ta không ngờ — chuyện mà mình đã tẩy sạch từ mười mấy năm trước, giờ lại bị đào bới lên theo cách tàn nhẫn đến vậy.
Còn Cố Nguyệt Hoài, chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng đầy châm biếm. Trong lòng cô, dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Kiếp này sống lại, quả nhiên không uổng. Những thứ người khác không biết, với cô lại chỉ như những mẩu tin rải rác trong tờ báo cũ, những lời đồn thổi truyền tai nhau từ người này sang người khác mà cô từng lướt qua ở đời trước. Bình thường, chúng chẳng đáng giá bao nhiêu. Nhưng khi cần, lại là đòn chí mạng — đánh thẳng vào mặt mũi, danh tiếng, hôn nhân, địa vị xã hội... những thứ mà bọn họ liều mạng bấu víu để trèo lên.
Nơi đây không cần dao, cũng không cần máu, chỉ cần một câu — đã có thể khiến kẻ khác m.á.u tươi đầm đìa .
Và Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ hơn ai hết, ở thời kỳ này — thời kỳ mà lý lịch có thể định đoạt cả vận mệnh một con người — những bí mật bị giấu kín dưới lớp áo sạch sẽ, càng có sức tàn phá gấp trăm lần vũ khí.
Cô không đánh, không mắng, không cần cãi. Chỉ dùng đúng thời thế, đúng câu chữ, đúng nhược điểm, liền có thể khiến cho những kẻ giả tạo này bị dồn vào đường cùng , có miệng cũng không thể nói .