Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, Cố Ngân Phượng liền nuốt cơn giận vào bụng. Trong tích tắc, sắc mặt bà ta thay đổi như chớp giật, lập tức nặn ra một nụ cười gượng gạo, vừa xán lạn vừa khiêm nhường, giọng nói cũng mềm mại hẳn đi, như thể người vừa bị quát mắng là ai khác chứ chẳng phải bà.
"Tích Hoài à, sao lại nói nặng lời như vậy? Dù gì chúng ta cũng là người một nhà, có gì thì từ từ nói, sao phải làm đến mức tuyệt tình như vậy? "
Bà ta vừa nói vừa rón rén bước lên hai bước, ánh mắt xót xa, giọng điệu khẩn thiết, pha lẫn chút uất ức, nghe như tiếng than dài của người phụ nữ vì mưu sinh mà phải khom lưng cầu cạnh.
“Thực tình... nếu chẳng bị dồn vào bước đường cùng, chị hai đây nào muốn hạ mình tới mức này? Trên có mẹ chồng bệnh tật, dưới có hai đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi học, tiền lương thì bị cắt giảm, gạo phải đong từng cân. Nhà xưởng dạo này cũng không khá khẩm, thiếu hụt đủ bề. Chị hai chỉ muốn xin chút tiền tiêu tạm, nào có đòi hỏi gì to tát cho cam?”
Nói đến đây, Cố Ngân Phượng liền giơ tay chấm nhẹ khóe mắt, làm ra vẻ như mình vừa bị dồn ép đến tận cùng, vừa khổ vừa oan, như thể cả thế gian này chỉ còn bà ta là nạn nhân đáng thương nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1947.html.]
Không dừng lại ở đó, bà ta còn lôi kéo quá khứ ra làm lá chắn, nhấn sâu thêm vào huyết mạch thân tình:
“Lão Tứ à, chị biết em là con đẻ của mẹ, mẹ để lại chút tài sản cho em cũng không có gì sai trái. Nhưng em cũng phải nghĩ tới người thân chút chứ? Chị cả giờ đã mở lòng, chịu bỏ qua mọi chuyện, chẳng lẽ em lại không biết quý trọng cơ hội này? Người một nhà, nhường nhau một bước thì biển rộng trời cao, hà tất phải cứng rắn đến thế?”
Ngữ khí thì dịu dàng mềm mỏng, nhưng từng lời từng chữ đều ẩn giấu d.a.o sắc – vừa lôi kéo bằng đạo lý m.á.u mủ, vừa đe dọa bằng thể diện Cố gia.
Nhưng trong đáy mắt Cố Ngân Phượng, thứ tình thân kia vốn chẳng có chút giá trị nào. Thứ bà ta cần — chính là lợi ích. Lợi dụng thân phận chị gái để ép người, dùng quá khứ để ràng buộc hiện tại, cái gọi là "người thân" đối với bà ta chẳng qua chỉ là món hàng mặc cả, là vỏ bọc cho lòng tham không đáy.
Nga
Cố Tích Hoài đứng đó, đôi mắt lạnh băng không chút gợn sóng, nhìn màn diễn vụng về của Cố Ngân Phượng, trong lòng chỉ thấy chán ghét dâng trào. Gương mặt anh bình thản, nhưng lòng thì như có lửa thiêu đốt.
Loại người như Cố Ngân Phượng – ngoài mặt thì nhỏ nhẹ, trong lòng lại thâm hiểm, vừa đóng vai kẻ yếu vừa toan tính từng bước – chính là loại người khiến người ta dễ lầm tưởng mà lún sâu lúc nào chẳng hay. Miệng bà ta nói chuyện tình thân, nhưng ánh mắt lại toát lên sự toan tính ranh ma. Một khi cha anh lùi một bước, bà ta sẽ thừa cơ ép đến cùng, nuốt trọn chẳng chừa thứ gì.