Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1945

Cập nhật lúc: 2025-04-09 04:26:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Chí Phượng đứng thẳng người , đôi vai vốn còng xuống vì gánh nặng bỗng như cứng cáp thêm một chút. 

Nhưng , ông còn chưa kịp lên tiếng, thì Cố Tích Hoài đã không nhịn nổi nữa. Từ đầu đến giờ, anh vẫn gắng sức kìm nén, vì muốn để cha là người đứng ra giải quyết. Nhưng đến mức này, đến cả da mặt người cũng dày đến thế, lời lẽ lại trắng trợn đến mức chẳng còn một chút liêm sỉ, thì nếu còn im lặng nữa, anh sẽ là kẻ không xứng làm con cháu Cố gia.

Anh đột ngột đứng bật dậy, giọng nói lạnh tanh vang lên như tiếng roi quất giữa sân đình:

"Em gái nói đúng. Người không biết xấu hổ thì đâu cũng có, nhưng trơ tráo đến mức như các người đây — đúng là hiếm thấy!"

Cố Tích Hoài đảo mắt nhìn từng khuôn mặt trong phòng, ánh mắt lạnh buốt, lời nói sắc lẹm như d.a.o c.h.é.m thẳng:

"Hay các người đã quên rồi? Bản thân vốn không mang trong mình một giọt m.á.u Cố gia, thế mà giờ cũng dám ngẩng mặt, mở miệng đòi chia phần? Nực cười! Thật không biết thiên hạ sẽ nghĩ sao nếu nghe thấy mấy lời hoang đường này?"

Giọng anh càng lúc càng đanh thép, từng chữ vang vọng như chuông đồng, đánh mạnh vào lòng người:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1945.html.]

" Cố gia bạc đãi các người một phân sao ? Cố gia chưa từng coi các người là con nuôi. Từ nhỏ, bà nội đã cho các người ăn , cho các người học , cha tôi, huyết thống chân chính của Cố gia có gì , các người liền có gì , cho đi tư thục, vào nữ học đường, áo quần chẳng thiếu, cơm ăn chẳng lo , thậm chí còn cắt người hầu kẻ hạ, không để các người thua thiệt một ly. Lớn lên thì sao? Ông bà nội tôi đã chạy đôn chạy đáo, vắt kiệt cả thể diện để xin cho từng người một suất biên chế nhà nước. Hay các người đã bắt đầu tự huyễn hoặc bản thân mình rằng , vị trí công tác các người có được là do tự mình cố gắng phấn đấu mà có ?"

Anh hít sâu một hơi, như muốn ghìm nén cơn phẫn nộ đã cuồn cuộn dâng trào. Thế nhưng khi cất lời, vẫn chẳng thể giấu được sự uất nghẹn trong lồng ngực:

"Vậy mà giờ đây, các người trở về, không phải để đốt nén hương cho ông bà nội tôi, cũng chẳng phải là để hỏi thăm người em đã lâu không gặp , mà chỉ để đòi chia chác — chia thứ mà các người vốn không có tư cách đụng đến! "

Ánh mắt anh quét một vòng, ngữ điệu rắn rỏi, không hề kiêng dè:

"Cố gia nuôi các người như con, các người lại quay lưng phản phúc như vậy? Ăn cơm Cố gia, mặc áo Cố gia, nhờ Cố gia mà có chỗ đứng, rồi quay lại giẫm đạp lên ân tình ấy? Đòi chia tài sản? Các người không biết xấu hổ, tôi còn thay tổ mẫu thấy nhục nhã!"

Nga

Anh bước tới, đưa tay chỉ thẳng vào mặt ba người, giọng nói gằn từng chữ, không nể nang nửa phần:

"Tôi nói cho các người rõ: đừng tưởng mặt dày thì ai cũng phải nể! Ba người đứng trong cơ quan, làm việc trong xưởng, vậy mà còn mặt mũi quay về đây diễn tuồng 'tình thân'? Nếu tôi đem những việc hôm nay ra kể với toàn thể đồng nghiệp, để người ta biết rõ bộ mặt thật của mấy người — mấy người nghĩ xem, còn có ai dám coi trọng thứ đạo đức giả như các người nữa không?"

Loading...