Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong, Cố Ngân Phượng như được châm thêm lửa, lập tức chống nạnh cười nhạt:
“Phải đấy! Mẹ chẳng phải là mẹ chung của tất cả chúng ta hay sao? Căn nhà này, mảnh đất kia, của cải trong nhà, sao lại chỉ rơi vào tay một mình cậu được? Cậu dựa vào đâu?”
Nga
Giọng điệu đầy mỉa mai, ánh mắt sắc như dao, từng lời từng chữ đều sặc mùi cay nghiệt và tham lam. Trong lòng bà ta, thứ gọi là "mẹ", chỉ là cái cớ để chính đáng hóa lòng tham. Bà ta chưa từng nhắc tới mẹ bằng giọng điệu trân trọng, cũng chưa từng vì mất mẹ mà rơi lấy một giọt nước mắt. Vậy mà giờ đây lại viện đến tình m.á.u mủ để đòi chia phần.
Cố Thiên Phượng không nói gì, nhưng cái cau mày khẽ, ánh mắt cúi xuống, tay siết nhẹ thành nắm, tất cả đều cho thấy ông ta cùng một ruột một gan với hai người kia. Chỉ khác ở chỗ — ông ta không tự mình ra mặt, mà thích đứng sau lưng người khác, âm thầm hưởng lợi.
Cố Chí Phượng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng người một. Ba khuôn mặt, ba thái độ, nhưng cùng chung một bản chất: tham lam, vô liêm sỉ, và trơ trẽn đến đáng sợ. Trong lòng ông dâng lên một nỗi cay đắng nghẹn ngào. Bao nhiêu năm nay, ông vẫn còn ôm ấp hy vọng. Hy vọng một ngày, anh cả, chị cả , chị hai sẽ nhớ đến tình xưa, nhớ rằng từng lớn lên cùng nhau dưới mái nhà này. Nhưng hôm nay ông mới hiểu: những gì ông giữ, chỉ là thứ tình cảm một chiều, còn trong lòng họ — chữ “thân” đã sớm rơi rớt sạch từ lâu.
Hai mươi mấy năm trước, khi Cố gia nghèo đến mức không có nổi hạt gạo trắng mà ăn, không một ai đoái hoài, họ bỏ đi không ngoảnh lại. Bây giờ nhà cửa vừa mới khấm khá một chút, từng người một lại rủ nhau quay về — không phải vì nhớ nhà, càng không phải vì tình nghĩa — mà là để tranh giành, để đòi hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1944.html.]
Bọn họ chưa từng thật sự yêu quý cái nhà này, chưa từng coi trọng người cha ' bị em trai làm cho tức c.h.ế.t ' kia , càng chưa từng thật lòng nhớ đến người mẹ quá cố.
Tài sản để lại có những gì ?
Tôi được chia những gì ?
Các người là gì ?
Đó mới là thứ họ quan tâm, là thứ khiến họ không tiếc lời chua ngoa, không ngại bôi tro trát trấu lên gương mặt mình để tranh đoạt cho kỳ được.
Cái gọi là "tình thân", hóa ra chỉ là tấm bình phong che đậy sự ích kỷ và toan tính. Cái gọi là “chia đều”, chẳng qua là cách nói khác của việc cướp đoạt. Họ không đến để hỏi han Cố Chí Phượng sống c.h.ế.t ra sao, mà đến để đếm xem trong nhà còn thứ gì đáng giá.
Cố Chí Phượng thấy tim mình như bị ai siết chặt, n.g.ự.c nhói đau từng đợt. Bao nhiêu năm cam chịu, bao nhiêu lần tự nhủ “họ là anh chị của mình, là người một nhà”, cuối cùng chỉ đổi lấy mấy lời cay độc, mấy cái ánh mắt khinh thường. Tình thân mà ông ôm giữ, hóa ra chỉ là trò cười.