Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1937

Cập nhật lúc: 2025-04-08 14:25:00
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Chí Phượng vẫn đứng yên, không nói một lời. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu trên xà nhà, bóng dáng ông cao gầy mà trầm mặc, tựa như một gốc cây già cắm rễ giữa vùng đất khô cằn — lặng im, cứng cỏi, không ai lay chuyển nổi.

Ánh mắt ông lạnh như sương đầu đông, lặng lẽ đảo qua từng gương mặt đang ngồi trong nhà — từ Cố Ngân Phượng, Cố Thiên Phượng cho đến Nhiếp Bội Lan. Một cái nhìn không giận dữ, không hằn học, nhưng lại khiến người ta không rét mà run. Nó mang theo sự thấu hiểu lạnh lùng của một người đã nhìn thấu lòng người — những kẻ từng được ông gọi một tiếng anh, hai tiếng chị, giờ phút này đây, sao mà xa lạ đến đáng sợ.

Gió lạnh từ khe cửa luồn vào, len lỏi theo vách tường loang lổ, như cắt vào da thịt. Căn nhà vốn vừa được con gái ông quét dọn sạch sẽ, lúc này lại trở nên nặng nề đến nghẹt thở — không bởi bụi bặm, mà vì cái thứ không khí âm u do đám người này mang đến.

Không một ai dám cất tiếng. Sự im lặng như con d.a.o cùn, chầm chậm rạch từng lớp da, khiến người ta ngột ngạt, khó thở. Trong đôi mắt trầm tĩnh của Cố Chí Phượng, dường như có điều gì đó đang vỡ vụn — cũng có điều gì đang âm thầm đ.â.m chồi. Một sự tỉnh ngộ, cũng là một cuộc đoạn tuyệt.

Cố Thiên Phượng chột dạ. Ông ta liếc sang đứa em trai út, tim đập lạc một nhịp. Hình ảnh lão Tứ trước mặt bọn họ trong trí nhớ ông ta, luôn là người rụt rè, sống khép nép, làm gì cũng sợ bọn họ không hài lòng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1937.html.]

Trước đây, mỗi lần ghé nhà, chỉ cần ông ta ho một tiếng, em trai đã vội rót nước mời trà, chạy tới chạy lui như người hầu. Cái kiểu nịnh nọt ấy, ông ta từng mặc nhiên cho là chuyện đương nhiên — vì ông là anh hai, là bề trên, có vài phần ức h.i.ế.p cũng không tính là gì.

Nhưng hôm nay, lão Tứ lại chỉ đứng đó, lạnh như tượng gỗ. Không niềm nở, không hỏi han, cũng chẳng buồn mời nước. Ngay cả một câu xã giao tối thiểu cũng không có. Sự im lặng ấy, không phải là ôn hoà thuận theo — mà là lạnh lùng. Là cự tuyệt.

Sắc mặt Cố Thiên Phượng sa sầm. Dù ông ta yếu bóng vía, nhưng cũng chẳng đến mức u mê. Cái cách em trai im lặng hôm nay — rõ ràng là không còn muốn dây dưa.

“Lão Tứ! Em bị làm sao thế hả?” – Cố Ngân Phượng cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Bà ta đứng phắt dậy, giọng cao hẳn lên, pha lẫn bực bội lẫn mất mặt, “Chị đang nói chuyện với em đấy, em điếc hay là giả vờ không nghe?”

Nga

Vừa nói, bà ta vừa đưa tay định đẩy vai Cố Chí Phượng, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị ánh mắt ông chặn đứng.

 

Loading...