Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pucxrInI7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng mà, thời thế xoay vần. Người từng ngồi trên cao nay lại rơi xuống đáy bùn.
Suy nghĩ ấy khiến khóe môi Nhiếp Bội Lan khẽ nhếch lên. Trong lòng bà ta bỗng nở rộ một thứ khoái cảm khó gọi thành tên—giống như một con chim sẻ nhỏ bé từng nép mình trong góc tối, nay bỗng sải cánh bay lên, từ trên cao nhìn xuống, dửng dưng thưởng thức cảnh tượng kẻ năm xưa khiến mình ganh tị đến phát rồ, giờ chỉ còn là cái bóng phai nhạt, hèn mọn trong căn nhà đất cũ kỹ này.
Nga
Cố Ngân Phượng lại mang một bộ dạng khác hẳn. Bà ta bước vào như thể đây là căn nhà của mình, đưa mắt nhìn quanh từ mái dột đến bức tường tróc vữa, rồi thong dong quay đầu lại, miệng cười tươi rói:
“Anh cả, chị cả, vào đây nghỉ ngơi chút đi. Đợi Lão Tứ về rồi ta thong thả bàn chuyện.”
Ba người họ vừa mới đặt m.ô.n.g xuống giường đất , thì một giọng nữ bất ngờ vang lên từ phía buồng trong. Giọng nói ấy trong trẻo mà lạnh buốt:
“Cô hai muốn 'bàn chuyện' gì với cha tôi vậy?”
Cố Nguyệt Hoài vừa dìu Yến Thiếu Ương nằm nghỉ xong, chân còn chưa bước ra khỏi cửa đã nghe tiếng Cố Ngân Phượng mở miệng là đặt tính toán lên người cha cô
Cố Ngân Phượng nghe thấy tiếng cô thì cả người lập tức cứng đờ, đứng bật dậy như kẻ bị đánh úp. Ánh mắt sững sờ nhìn về phía buồng, trong giọng nói không giấu nổi sự hoảng loạn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1933.html.]
“Ủa… cháu… cháu vẫn còn ở nhà à? Cô cứ tưởng giờ này cháu đi làm rồi chứ…”
Một câu tưởng chừng vô hại, nhưng lại để lộ rõ sự lo lắng, sợ hãi xen lẫn bất ngờ. Bà ta biết rõ: Cố Nguyệt Hoài mà có mặt thì mọi đường đi nước bước đều phải tính lại. Người khác còn có thể giả vờ, nhưng với cô cháu gái này , một câu hớ hênh thôi cũng đủ bị lột trần.
Cố Nguyệt Hoài bước ra khỏi buồng, dáng người mảnh mai nhưng ánh mắt lại lạnh như thép. Cô liếc sơ qua khuôn mặt Cố Ngân Phượng đang cười gượng, rồi quay đầu nhìn sang Cố Thiên Phượng và Nhiếp Bội Lan, ánh nhìn không hề có một chút khách khí.
Cô nhàn nhạt nói, giọng điệu không cao nhưng từng chữ lại như đinh đóng cột:
“Cô hai không thấy mệt sao? Ngay cả lịch làm việc của tôi mà cũng muốn nắm rõ?”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Cố Ngân Phượng tái đi. Trong lòng không ngừng nguyền rủa: Đồ xúi quẩy! Biết thế đã không đến giờ này. Bà ta vốn tưởng cô đã đi làm, ai ngờ lại chạm mặt ngay lúc này, đúng là đụng phải khắc tinh rồi!
Nhiếp Bội Lan thấy Cố Ngân Phượng bị chặn họng, trong lòng bực bội. Bà ta siết chặt quai túi, ánh mắt trầm lạnh, phóng về phía Cố Nguyệt Hoài như muốn tìm kẽ hở. Rồi bằng giọng điệu vừa khinh miệt, vừa trách móc, bà ta buông một câu đầy hàm ý:
“Con gái mà ăn nói kiểu đó hả? Người còn trẻ mà toàn thân đều là lệ khí, ánh mắt thì lạnh tanh, cái khí chất kia đúng là chẳng ra dáng đàn bà. Đi ra ngoài không sợ người ta chê cười à?”
Ngữ điệu vừa mềm vừa cứng, tưởng là cao tay, nhưng thực chất cũng chỉ là lối răn đe quen thuộc của trưởng bối, dùng vỏ bọc lễ nghĩa để đ.â.m người bằng d.a.o bén.