Thấy em gái trầm mặc không nói, anh hai là Cố Tích Hoài cũng không vội giục giã, chỉ nhẹ nhàng tiếp lời, giọng nói trầm ổn nhưng xen lẫn nỗi ưu tư khó giấu:
“Nghe đâu dạo gần đây bên công xã rối ren lắm. Mỗi ngày đều có người tụ tập trước cổng, xì xào chuyện Hoàng Thịnh g.i.ế.c người. Người một đồn mười, mười đồn trăm, lời qua tiếng lại, thành ra câu chuyện vốn chỉ có vài kẻ biết, nay đã lan ra khắp nơi. Mà trong mớ tin đồn ấy, chuyện Phong thị bán lương tuy không phải lớn nhất, nhưng lại là điều ai nấy đều nhắm đến—bởi vì liên quan tới miếng ăn, nên thành ra nhà nào cũng nhắc, ngõ nào cũng bàn.”
Anh ngừng lại một chút, chậm rãi hít vào một hơi như muốn nén xuống những trăn trở trong lòng. Đôi mắt khẽ cụp xuống, ánh nhìn mang theo một tầng xót xa không dễ thấy:
“Đại đội mình chưa đến mức ăn vỏ cây, nhưng nhiều nhà đã mấy tháng liền không thấy một hạt gạo. Ngày ngày sống cầm hơi bằng khoai mốc, củ đậu dập, đem luộc nước muối cho đỡ đói. Ăn mãi mấy thứ đó thì người nào cũng rạc đi, tay chân run rẩy, sức đâu mà cầm cày cuốc ra đồng? Giờ nghe đâu có chỗ bán gạo, thử hỏi, có ai mà chẳng muốn chen chân đi mua một chút? Bí thư chi bộ lo bà con thiếu ăn, nên vừa nghe tin đã vội loan báo cho cả đội, cũng là vì cái tình cái nghĩa.”
Dứt lời, anh hai khẽ xoay đầu sang nhìn em gái. Trong ánh mắt không chỉ có sự nể trọng dành cho một người giỏi giang, mà còn là cảm khái thầm lặng của người trong cuộc—người đã chứng kiến từng bữa cơm, từng chén cháo trong căn nhà này không phải tự nhiên mà có.
Anh nghĩ đến những tháng ngày gian khó vừa qua, trong khi không biết bao nhiêu người nước mắt ròng ròng vì đói, thì nhà họ Cố vẫn còn cơm ăn ngày ba bữa, có rau xanh, có đậu phụ, thi thoảng còn có chút thịt vụn kho mặn để trộn cơm. Ấy không phải vì gặp may mà là nhờ một tay cô em gái xoay xở khéo léo, lo toan đủ đường.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1927.html.]
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Cố Nguyệt Hoài sắc sảo, nhanh nhẹn, nhiều kiến thức . Nhưng chỉ người nhà mới rõ—mỗi bữa ăn đầy đủ ấy đều là một lần cô gồng gánh, từng chút từng chút một. Là cô biết nắm thời cơ, biết nhìn xa trông rộng, biết giữ cái gốc rễ bếp lửa cho cả nhà trong lúc gió sương xô dạt, ngoài kia người người chen nhau giành giật từng lon gạo.
Ánh mắt anh dừng lại nơi bóng dáng nhỏ bé trước mặt—vẫn là dáng người mảnh khảnh ấy, vai không rộng nhưng luôn sẵn sàng gánh vác cả gia đình, tâm trí luôn lo toan trước cả khi người khác kịp nghĩ đến. Trong thời buổi người ta còn đang hoảng loạn vì hai chữ “miếng ăn”, thì cô lại là chỗ dựa vững vàng nhất. Không chỉ là trụ cột về cái ăn cái mặc, mà còn là người duy nhất trong nhà biết nhìn xuyên qua cơn hỗn loạn của lòng người để tìm ra đường sống.
Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm hồi lâu, đôi mắt không chút d.a.o động. Đến khi lên tiếng, giọng cô vẫn điềm tĩnh như thường, song từng lời lại rắn rỏi như đinh đóng:
“Được. Vậy hai hôm nữa, em sẽ đi một chuyến đến Phong thị.”
Cô vốn đã có ý phải gặp Hình Kiện, chẳng qua chỉ đang cân nhắc thời điểm. Tiện chuyến này, cô sẽ quan sát luôn tình hình buôn bán lương thực trên ' phố Lương ', xem lượng tiêu thụ thực tế chênh lệch so với tính toán ban đầu nhiều hay ít . Nếu cần thiết, cô sẽ để lại thêm chút lương cho hắn để duy trì hoạt động của ' phố Lương '. Đợi đến lúc Yến Thiếu Ương về, e là chẳng còn thời gian rảnh rỗi để cô lo lắng những việc này nữa
Nghe cô nói vậy, Cố Tích Hoài chau mày, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng :
“Em định đi một mình à? Không được, để anh đi cùng.”