Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1913

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:47:35
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi cả ba vừa về đến cửa, thì cũng đúng lúc Cố Chí Phượng cùng Cố Đình Hoài trở về. Người nào người nấy đều lấm lem bùn đất, áo vắt vai, tóc rối bời, nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ hài lòng – nền nhà đã gần hoàn thiện, lại là tự tay người trong nhà đắp lên từng lớp từng lớp đất, nên càng thấy có ý nghĩa.

Cố Nguyệt Hoài bước vào sân, không vội nói lời dư thừa, chỉ đưa tay vào túi áo, rút ra một chiếc phong bì dày cộm, đặt vào tay cha: “Cha, đây là năm mươi đồng bác cả gửi trả lại. Cha cầm lấy, để lo việc xây nhà cho ổn thỏa.”

Tiền không nhiều, cũng chẳng ít – vừa vặn đúng số năm mươi đồng đã cho mượn khi trước. 

Cố Chí Phượng nhìn phong bì, sắc mặt thoáng sững lại. Nhắc đến Cố Thiên Phượng, ông lại nhớ đến chuyện hôm ấy Cố Ngân Phượng nổi giận bỏ về, trong lòng không khỏi dâng lên chút lặng lẽ.

Ông đẩy tiền lại cho con gái, giọng kiên quyết nhưng không mất phần ân cần: “Số tiền đó vốn là con cho người ta mượn, trả về rồi thì cũng coi như là của con. Cha không lấy. Con cứ giữ lấy mà phòng thân.”

Nguyệt Hoài thấy cha nói dứt khoát như vậy, cũng không cố chấp thêm. Cô hiểu, Cố Chí Phượng tuy tính tình ôn hòa, nhưng khi đã quyết chuyện gì thì không dễ thay đổi. Lòng tự trọng của người đàn ông gánh vác cả nhà không cho phép ông nhận lại đồng tiền mà con gái mình chắt chiu gom góp.

Nga

Đến đêm, khi mọi người đều đã an ổn trong gian buồng nhỏ, Nguyệt Hoài nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng trong. Ánh đèn dầu vàng vọt hắt lên nét mặt gầy gò nhưng so với lúc vừa mới được đưa về đây đã có thêm rất nhiều sinh khí của Yến Thiếu Ương.

Cô không nhiều lời, chỉ đưa tay đặt lên bàn gói tiền gói trong khăn, giọng nói nhẹ mà dứt khoát:

“Đây là tiền trợ cấp của anh em gửi về. Em cầm lấy. Hiện tại sức khỏe em cũng khá hơn rồi, lúc rảnh rỗi thì đưa Thiếu Ly, Thiếu Đường ra huyện chơi một chút, chọn lấy vài món quần áo mới cho hai đứa. Con gái lớn lên rồi, ai mà chẳng thích mặc đẹp.”

Yến Thiếu Ương thoáng sửng sốt, lập tức lắc đầu từ chối, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử: “Chị dâu, chị làm thế này… em với hai đứa nhỏ đã ở nhờ nhà chị đã là quá phiền rồi. Nay lại còn nhận tiền, thật sự không dám đâu.”

Nguyệt Hoài khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại mang theo sự kiên định khó lay chuyển: “Trong nhà với nhau, không có chuyện ai phiền ai. Huống hồ, số tiền này là của anh em, đâu phải của chị. Anh ấy đi bộ đội, mỗi tháng đều có trợ cấp gửi về, không lẽ em không biết?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1913.html.]

Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ đều rành rọt, không chút do dự. Lời nói tuy đơn giản, lại khiến người ta nghe mà ấm lòng.

Yến Thiếu Ương khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút đắng chát. Ánh mắt cụp xuống, hàng mi dài khẽ run, tựa như muốn che giấu tia xúc động đang lặng lẽ dâng lên nơi đáy mắt.

Trong lòng anh hiểu rất rõ — số tiền này đâu phải của anh cả gửi về. Rõ ràng là chị dâu lấy tiền riêng ra chu cấp cho ba người bọn họ.

Từ bữa cơm đến manh áo, từ thuốc men đến sách vở, đều là cô tự mình vun vén. Chị dâu chưa từng than thở, chưa một lần tính toán, nhưng anh ta đều biết. Anh ta không còn là một đứa trẻ – càng trưởng thành, lại càng hiểu nỗi vất vả của người phụ nữ một mình gồng gánh cả nhà.

Cố Nguyệt Hoài thấy Yến Thiếu Ương đứng im không nhúc nhích, thần sắc do dự, thì cố ý chau mày, giọng pha chút nghiêm khắc:

“Cầm lấy. Nếu em còn từ chối, tức là không xem chị là người nhà. Sau này anh em về, mà biết chị để em mình thiếu thốn, chẳng phải sẽ giận chị sao?”

Một câu nói, vừa có lý vừa có tình, lại khiến người nghe chẳng thể chối từ.

Yến Thiếu Ương ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ấm áp của cô, trong lòng khẽ thở dài. Cuối cùng, anh chậm rãi đưa tay nhận lấy gói tiền, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ như gió thoảng:

“Em biết rồi…

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn một câu:“Nghỉ ngơi sớm một chút. Dạo này sương xuống nhiều, đừng để nhiễm lạnh.”

Nói xong, cô xoay người bước ra ngoài.

 

Loading...