Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1907

Cập nhật lúc: 2025-04-07 04:09:35
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài khẽ khựng lại, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc rồi lập tức thu lại, thay vào đó là vẻ thản nhiên khó đoán. Cô không ngờ sẽ gặp bác cả ở ngay cổng đơn vị vào giờ tan tầm như thế này.

“Bác cả?” – giọng cô đều đều, không mang theo chút cảm xúc dư thừa, vừa đủ để người đối diện nghe rõ. Nhưng ánh mắt thì đã dấy lên một tầng cảnh giác.

Nga

Dựa theo ký ức đời trước, vào khoảng thời gian này, anh họ Cố Gia – con trai bác cả – vừa mới cưới vợ, hôn nhân còn chưa kịp phát sinh mâu thuẫn gì sâu sắc. Chuyện trả nợ chắc cũng không cần gấp đến mức phải viện cớ để hoãn binh. Huống chi, kiểu người như bác cả xưa nay đâu dễ gì chủ động tìm đến cô. Nếu không phải để xoay sở chuyện gì đó, thì là có ý đồ khác.

Suy nghĩ còn chưa kịp đi đến đầu cuối, Cố Thiên Phượng đã đưa tay vào túi áo, rút ra một phong thư hơi phồng, đưa tới trước mặt cô.

“Bé, đây là năm mươi đồng, bác trả lại tiền mượn hôm trước.”

Cố Nguyệt Hoài không do dự, đưa tay nhận lấy, nét mặt bình thản như thể đó chỉ là việc thường ngày như cơm ăn nước uống. Giọng cô nhẹ tênh, nhưng từng chữ lại đầy ẩn ý:

“Bác cả quả nhiên là bác cả, vay tiền chưa tròn nửa năm đã có thể xoay xở để trả.”

Xem ra là cô đã quá xem thường Cố Thiên Phượng , làm ở xưởng chế biến thịt quả thật rất có tiền đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1907.html.]

Giọng nói tuy nhẹ, nhưng lời nói như có kim.

Khóe miệng Cố Thiên Phượng hơi nhếch lên, cảm thấy những lời nói từ miệng cô cháu gái này .... có chút ... ừm ... giống như không có ý tốt , ánh mắt ông hơi tối đi. Có điều , nghĩ đến em gái Cố Ngân Phượng ba ngày hai lượt chạy sang nhà ông khóc lóc kể khổ, liền không nhịn được mà lên tiếng:

“Nguyệt Hoài à, cha cháu cũng chỉ có mấy người thân như chúng ta. Cô cháu… tính có hơi thẳng, lại ăn nói không lựa lời, nhưng thật ra không có ý xấu. Lần trước cháu làm cô giận đến mức phải nhập viện, sau này nên nhường nhịn một chút thì hơn.”

Nghe xong, Cố Nguyệt Hoài bật cười. Nụ cười chỉ nhàn nhạt thoáng qua một cái nơi khóe miệng rồi tắt ngay lập tức.

Cô biết rõ, loại người như Cố Thiên Phượng nói nhiều vô ích. Tranh luận với ông ta chỉ tổ làm mất thời gian.

Nói xong, cô cũng không đợi Cố Thiên Phượng đáp lại, dứt khoát cho phong thư có tiền vào trong túi, thản nhiên nói :

“Nếu bác cả không còn chuyện gì khác thì cháu xin phép đi trước. Đồng nghiệp đang đợi cháu cùng tới lớp học buổi tối. Cháu không tiện ở lại lâu.”

Nói xong , cô dắt xe đạp đi thẳng ra cổng , cùng Bạch Mân đang đứng chờ rời đi .

 

Loading...