Trong văn phòng tổ ba, không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt mọi người lại như có ngọn lửa ngầm cháy âm ỉ. Có người khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y áo, có người mím môi giấu vẻ do dự. Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, từng người lần lượt đứng dậy, không ai bảo ai, cứ thế lặng lẽ nối gót nhau bước ra ngoài.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu rõ – miệng ăn chính là lẽ sống. Cái đói không cần tuyên truyền, cũng đủ khiến người ta thay đổi lập trường trong nháy mắt. Thời buổi này, lý trí là thứ xa xỉ, còn cái bụng rỗng mới là thứ chi phối con người mạnh mẽ nhất.
Bóng người khuất dần sau hành lang dài của tòa soạn, để lại sau lưng một khoảng không khí nặng nề.
Nga
Vạn Thanh Lam nhíu mày, chán nản lắc đầu:
“Đúng là điên thật rồi. Phong thị có gì mà phải chen chúc như vậy chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một nơi buôn bán lộn xộn, đâu phải thiên đường đâu mà nhào vào như vậy?”
Cô nói ra những lời ấy như để xả một phần bực dọc trong lòng, bên cạnh liền có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, không nhanh không chậm, mang theo khí chất điềm đạm , lại thấu triệt :
“Thanh Lam, cô là người không thiếu ăn thiếu mặc, nên mới dễ dàng nói ra những lời như thế.”
Cố Nguyệt Hoài ngồi ở bàn làm việc, bút trong tay chưa buông, nhưng ánh mắt đã nhìn sang, bình thản như thể đang kể một câu chuyện nhỏ, lại khẽ nhấn từng chữ một:
“Nhưng cô có từng nghĩ – với đại đa số người dân, đặc biệt là những người từng phải trải qua năm đói năm rét, lương thực không chỉ là một phần của sinh hoạt, mà là sợi dây giữ mạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1897.html.]
Cô ngừng lại, ánh mắt quét qua cửa sổ, nơi có ánh nắng chiều lặng lẽ chiếu vào, rồi quay đầu lại, giọng chậm rãi:
“Cả huyện Thanh An giờ chẳng còn đơn vị nào phát lương đều đặn. Kho lương thực của lương trạm cũng chỉ cầm cự được từng ngày, mỗi ngày chia ra được vài chục cân, nhưng dân số thì lên tới hàng vạn. Cô thử tính mà xem – nếu đem chia đều, liệu mỗi người còn được bao nhiêu? Vài lạng, thậm chí là ít hơn.”
“Trong khi ấy, người có thân thích làm trong cơ quan đơn vị , nắm bắt được thông tin sớm, sẽ nhanh chân đi trước. Họ không cần biết ‘phố Lương’ là hợp pháp hay chợ đen, họ chỉ biết ở đó có gạo, có thể mua được, tích trữ được, đủ cho cả nhà vượt qua giai đoạn này . Với họ, đó là một cơ hội để sống, dù chỉ mong manh như sợi tóc, cũng đáng để đánh đổi.”
“Cô nghĩ xem, nếu đã đến bước đường cùng, chẳng ai sợ gì nữa. Họ thà chấp nhận rủi ro bây giờ để đổi lấy một bao lúa mì, còn hơn ở nhà chờ từng ngày gầy rạc, chờ con cái xanh mặt vì đói, chờ bản thân già đi trong cảnh ăn cháo loãng cầm hơi. Cái gọi là ‘tính mạng’, đôi khi, cũng không bằng một bữa cơm no.”
Lời nói không hề gay gắt, thậm chí còn mang theo sự dịu dàng và cảm thông. Nhưng chính vì thế, lại càng khiến người nghe phải im lặng suy ngẫm.
Vạn Thanh Lam mím môi, ánh mắt dần dịu lại. Cô gục đầu xuống, giọng nói như nhẹ đi mấy phần:
“Cô nói đúng... Tôi không hiểu được. Tôi là người no, nên đứng đây nói chuyện không thấy đau lưng. Bảo người ta đừng đi, thật ra cũng giống như kêu người khát đừng uống nước vậy.”
Cô thở dài, giọng trầm xuống:
“Thôi thì... muốn đi thì cứ đi. Mỗi người một lựa chọn, mình đâu thể làm chủ thay cho người ta.”