Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1893

Cập nhật lúc: 2025-04-04 23:55:43
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi cùng Bạch Mân chia tay, Cố Nguyệt Hoài bước vào tòa soạn 《 quần chúng nhật báo 》 , vừa tới gần văn phòng tổ ba đã nghe thấy tiếng cười râm ran vọng ra.

Vừa đến gần văn phòng tổ ba, một tràng cười giòn tan từ bên trong đã vọng ra, tựa như một nồi nước đang sôi ùng ục. Khác hẳn vẻ ảm đạm mọi khi, hôm nay không khí bên trong như được ai đốt lên một ngọn lửa, người người hớn hở, tiếng nói cười rộn ràng.

Vạn Thanh Lam vừa trông thấy Cố Nguyệt Hoài bước vào, đã lập tức vẫy tay gọi tới, giọng hớn hở không giấu nổi niềm vui:

“Nguyệt Hoài, tới nhanh lên! Còn mỗi cô chưa có mặt thôi đó! Tụi tôi đang bàn xem có nên ăn mừng một trận cho ra trò—hay kéo qua quán ăn quốc doanh, làm bữa cơm tươm tất, uống thêm vài chai bia, gọi là ăn mừng công trạng!”

Cố Nguyệt Hoài không vội vã đáp lời. Cô thong thả đi đến chỗ ngồi quen thuộc, lặng lẽ xếp lại một chồng bản thảo còn dang dở trên bàn, ánh mắt chỉ thoáng nhìn qua những người đồng nghiệp đang tươi cười phấn khởi, rồi khẽ hỏi, giọng ôn hòa mà khách khí:

“Chúc mừng chuyện gì mà vui thế?”

Vạn Thanh Lam bật cười, hai tay khoanh lại trước ngực, môi cong lên đắc ý:

“Còn giả vờ à?” Vạn Thanh Lam cười ha hả, hai tay khoanh trước ngực, mặt mày rạng rỡ như hoa nở rộ. “Là chuyện tổ ba chúng ta chứ còn gì! Mấy hôm nay bài đăng của chúng ta bay lên như diều gặp gió, lượng báo bán ra tăng còn hơn cả tháng trước cộng lại đấy!”

“Dù nói Hoàng Thịnh là một thứ người không ra gì, nhưng nhiệt độ tin tức về hắn thì đúng là không đùa được.”

Nga

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1893.html.]

“Tôi nghe nói, tòa soạn còn cử người xuống tận bệnh viện huyện để lấy thêm lời kể của người nhà Trương Nguyệt Nhi. Tin này đang là tiêu điểm toàn tỉnh đấy! Đúng là thời tới không cản nổi!”

Cô ta nói đến đây thì cười sảng khoái, dáng vẻ như đã nhìn thấy tiền thưởng rơi xuống ngay trước mắt. Mái tóc ngắn được vấn gọn lại, bộ quần áo kaki đồng phục in phù hiệu tòa soạn trên n.g.ự.c trái, kết hợp với thái độ tràn đầy tự tin, khiến người khác không khỏi bị lây lan tâm trạng.

Trong khi những người xung quanh đều vui vẻ như thể vừa trúng giải thưởng lớn, Cố Nguyệt Hoài chỉ lặng lẽ lật từng tờ bản thảo, nét mặt vẫn không đổi. Cô không nói gì, cũng không cười hùa. Ánh mắt cô như phủ một lớp sương mờ, yên tĩnh mà sâu thẳm, khiến người khác nhìn vào không đoán được là cô đang suy nghĩ điều gì.

Trong lòng cô, rõ ràng không có niềm vui nào cả.

Cô hiểu quá rõ—báo càng bán chạy, dư luận càng sôi trào, thì cũng đồng nghĩa với việc có nhiều đôi mắt đang dán chặt vào đây. Mỗi câu chữ đều có thể trở thành cái cớ, mỗi bài viết đều có thể là cái gai trong mắt ai đó.

Giữa thời cuộc này, giới truyền thông không đơn thuần là ngòi bút, mà còn là con d.a.o hai lưỡi – ngòi bút càng sắc, càng dễ đ.â.m trúng lợi ích của kẻ khác, và hậu quả khi ấy không phải ai cũng gánh nổi.

Cô không phải người bi quan, nhưng càng không dễ dàng để lạc quan vô cớ.

 

 

Loading...