Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 1888

Cập nhật lúc: 2025-04-04 13:43:46
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài ngồi bên bàn gỗ cũ, chiếc chén sành trong tay vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Cô không vội ăn, chỉ thong thả húp từng muỗng cháo loãng. Đôi mắt không nhìn ai, chỉ lặng lẽ dõi theo làn khói bay lên mờ mịt giữa ánh đèn dầu leo lét. Gió đầu xuân lùa qua khe cửa khiến bức rèm vải thô khẽ lay động, kéo theo sự yên ắng nặng nề bao trùm cả gian phòng.

Chờ đến khi trong bếp ngoài hiên đều im ắng, cô mới nhẹ nhàng đặt chén xuống mâm, đôi mắt đen sâu như giếng cổ chậm rãi quét qua từng gương mặt đang ngồi quanh bàn. Giọng cô không to nhưng rõ ràng, từng chữ như rơi xuống mặt bàn vang lên khô khốc:

“Nhân lúc cả nhà đều đông đủ, con muốn nói rõ một chuyện. Thời buổi bây giờ, ai nấy đều thắt lưng buộc bụng, chắt chiu từng hạt gạo. Không phải nhà mình không có cái ăn, nhưng cũng chỉ đủ cầm chừng, qua bữa được ngày nào hay ngày nấy. Chỗ lương thực tích được chẳng qua là nhờ con lo xa, liệu trước tình hình, nên mới gom góp mua về từ mấy tháng trước.”

Nga

Người trong nhà ai nấy đều im lặng, không ai ngắt lời. Mọi ánh mắt đều dồn về phía cô, xen lẫn ngạc nhiên và lắng nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1888.html.]

Cố Nguyệt Hoài tiếp tục nói, giọng đều đặn nhưng không hề mềm yếu, từng câu từng chữ đều vạch trần thực tế khắc nghiệt ở thời điểm này :

“Thời gian gần đây , trời chẳng thuận, mưa nắng thất thường, mùa màng liên tiếp thất bát. Không ai dám chắc vài tháng nữa có lương ăn hay không. Gạo, ngô, khoai sắn – thứ gì cũng quý như vàng. Có người vì đói mà điên loạn, cướp bóc, thậm chí g.i.ế.c người để giành từng bát cơm. Chuyện này... con nghĩ chắc cha là người thấm thía nhất.”

Cô nói tới đây thì dừng lại một chút, trong đáy mắt hiện lên một thoáng u tối. Mấy lời ấy không phải để hù dọa, mà là gợi nhắc . Đó là vết sẹo chưa từng lành trong ký ức những người may mắn sống sót vượt qua nó.

“Con không phải người keo kiệt, cũng chẳng vô tâm. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ bằng cảm tính. Gạo nhà mình là cái gốc để sống qua năm nay. Một khi chạm đến là đụng vào tính mạng. Nếu hôm nay cho người ta vay một đấu, ngày mai người khác kéo đến xin một thăng, liệu có dừng lại được không? Khi lời đồn lan ra, người ta biết nhà mình còn của, lúc đó chẳng những giữ không được gạo, mà cái mạng có giữ được không cũng khó mà nói .”

Ánh đèn dầu chập chờn hắt lên khuôn mặt cô, soi rõ đường nét cứng cỏi mà quyết liệt. Cô không giận dữ, không nặng lời, nhưng sự lạnh lùng trong giọng nói lại khiến lòng người trĩu xuống.

Loading...