Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Cố Tích Hoài lóe lên một tia bực bội khó giấu. Trong lòng anh, nếu trong nhà chỉ có mỗi ông anh cả đầu óc đơn thuần ấy, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị mấy chuyện thị phi làm cho lao đao. May mà còn có anh đứng ra, mới có thể ngăn trước được mấy phiền phức chưa xảy đến.
“Anh cả là người tốt thật đấy,” anh ba lắc đầu, giọng khổ sở, “nhưng thời buổi này tốt quá lại thành dở. Giúp người đúng lúc thì người ta nhớ ơn, nhưng giúp sai người thì chỉ rước vạ vào thân.”
Nghe đến đây, Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, ánh mắt dứt khoát, lời nói cũng như c.h.é.m đinh chặt sắt:
“Lương — không thể cho mượn.”
Cố Tích Hoài khẽ thở ra một hơi, trong lòng thoáng nhẹ nhõm. Anh lo nhất chính là việc em gái cũng giống anh cả mềm lòng. Nếu trước đây, chỉ cần người ta đến cầu xin vài câu, cô liền cho mượn lương thực ngay. Nếu như là lúc trước thì cho mượn một chút cũng chẳng sao , chỉ là tình thế bây giờ cực kỳ hỗn loạn , lúc này mà cho mượn chẳng khác gì tự chuốc họa vào thân. Tuy nhiên, vì lương thực là do cô mang về, anh cũng không tiện nói nhiều.
May mắn thay, cô giờ đây không còn là Cố Nguyệt Hoài "ngu ngốc như lợn" của ngày xưa. Cô đã biết đúng sai, hiểu rõ mức độ.
“Anh cả xưa nay vẫn nghe lời em,” Cố Tích Hoài chậm rãi nói, giọng không khỏi mang chút bất đắc dĩ, “chuyện này về em cũng phải nói lại cho rõ, bằng không với cái tính đó, anh ấy lại nghĩ không cho vay thì mình thành người vô tình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1885.html.]
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng. Cô đưa tay xoa xoa cổ tay đang tê mỏi. Cả ngày hôm nay, từ sáng đến tối, hầu như chưa được ngơi nghỉ. Việc ở cơ quan, chuyện bài vở, bản thảo, lại còn lo tính toán nhà cửa — bao nhiêu đầu việc đè nặng khiến cô như kiệt sức.
Lúc hai người về đến nhà thì đã khuya. Dưới ánh đèn dầu lập lòe, trong gian chính có một bóng dáng nhỏ đang ngồi bên bàn. Đó là một cậu bé mười mấy tuổi, gầy gò, làn da đen sạm vì nắng gió. Đó là tiểu Thạch Đầu, cậu bé của đại đội Phàn Căn.
Nga
Vừa trông thấy cô bước vào cửa, tiểu Thạch Đầu như bật dậy khỏi ghế, đôi mắt sáng lên hẳn . Miếng bánh bao còn chưa kịp nhai kỹ, cậu đã vội nuốt luôn cả khối vào bụng, suýt chút nữa nghẹn, nhưng vẫn líu lo lên tiếng:
"Chị Cố, chị về rồi!"
Giọng nói vừa kích động vừa đầy kính trọng, mang theo sự ngưỡng mộ thuần túy của một đứa trẻ
Cố Nguyệt Hoài khẽ cau mày, thoáng nghiêng đầu nhìn cậu bé:
“Tiểu Thạch Đầu? Giờ này trời đã tối mịt, sao em còn mò tới đây?”