Bạch Mân run rẩy đưa số tiền trong tay cho Cố Đình Hoài, vừa khóc vừa nói, từng câu nghẹn lại trong cổ họng:
"Hôm nay… hôm nay vừa lĩnh tiền lương… bà ta lại tìm tới nữa…"
"Rõ ràng tôi đã đăng báo đoạn tuyệt quan hệ rồi mà…"
"Tại sao? Tại sao bà ta vẫn không chịu buông tha tôi?"
Cô vò chặt lấy vạt áo của mình, như muốn bấu víu vào một thứ gì đó để chống đỡ nỗi đau.
"Tại sao? Đây là vì cái gì chứ?!"
Lời vừa dứt, tiếng khóc càng lúc càng thê lương.
Nỗi đau dồn nén bao nhiêu năm nay, ấm ức, tủi nhục, uất hận, tất cả đều như vỡ òa trong khoảnh khắc này.
Đám đông xung quanh thoáng im lặng.
Ban nãy còn có người hùa theo trách mắng cô gái này bất hiếu, nhưng giờ lại cảm thấy không đúng.
"Đợi đã… Nếu cô ấy thực sự là đứa con bất hiếu, thì tại sao lại vừa lĩnh tiền lương xong thì bà ta đã chạy tới cướp?"
"Còn đăng báo đoạn tuyệt quan hệ… Xem ra chuyện này không đơn giản như bà ta nói rồi…"
Một số người bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Từ Đông Mai cũng dần dần thay đổi.
Bạch Mân khóc đến toàn thân run rẩy.
Cố Đình Hoài nghe từng lời nghẹn ngào đau đớn của cô, trái tim như bị d.a.o cắt.
Anh siết chặt vòng tay, từng tiếng trấn an:
"Đừng sợ... Đừng sợ..."
Giọng anh trầm thấp, khàn đi vì đau lòng. Nhưng đồng thời, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, ánh đỏ ngầu đầy sát khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1869.html.]
Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Từ Đông Mai.
Ánh mắt ấy lạnh như băng tuyết, tàn nhẫn đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Từ Đông Mai vốn đang đắc ý, bất giác giật mình, theo bản năng lùi lại vài bước. Nhưng ngay sau đó, bà ta phục hồi tinh thần, cơn giận bốc lên, dựng thẳng lông mày, vung tay chỉ thẳng vào mặt Cố Đình Hoài, giọng the thé:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ nghèo rớt mồng tơi!"
"Mày cướp con gái tao, cưới nó mà không thèm đưa nổi một đồng lễ hỏi, vậy mà còn dám đứng đây giả vờ ra vẻ?"
"Mọi người thử nói xem, trên đời này có cái đạo lý như vậy không?!"
Lời vừa thốt ra, đám đông đang đứng xem lập tức rì rầm bàn tán.
Ban nãy, mọi người còn thấy Cố Đình Hoài che chở vợ mình, nghĩ rằng anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Nhưng giờ nghe nói anh cưới vợ mà không bỏ ra một đồng sính lễ, ai nấy đều lộ vẻ khinh thường.
Nga
"Không bỏ sính lễ? Vậy khác gì lừa gạt con gái nhà người ta!"
"Đàn ông cưới vợ mà không chịu tốn tiền, loại này không đáng tin!"
Từ Đông Mai thấy hiệu quả như mong muốn, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý.
Bà ta giả vờ thở dài, khuôn mặt đầy bi thương, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia gian trá:
"Các vị không biết đó thôi…"
"Con gái tôi vốn đã có hôn ước rồi! Một nhà giàu có tận thủ đô , người ta vừa có tiền, vừa có thế!"
"Nếu không phải cái tên này chen ngang, mê hoặc nó, khiến nó ngu ngốc đi theo hắn, thì tôi đời nào lại rơi vào bước đường này?!"
"Tôi đánh nó? Tôi mắng nó? Đúng! Tôi làm vậy cũng vì muốn nó tỉnh ra thôi! Nếu không phải nó ngu ngốc bị lừa, tôi có cần phải khổ tâm như thế không?!"
Càng nói, giọng bà ta càng bi thiết, ai oán, dường như mình mới là người mẹ đáng thương bị con gái vong ân bội nghĩa.