Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài đứng trước mặt Cố Chí Phượng, không có chút biến sắc nào trên khuôn mặt, đôi mắt chỉ phản chiếu một sự bình tĩnh đáng sợ. Cô từ từ cất tiếng, giọng nói trầm ổn, nhưng cũng mang theo một chút gì đó không thể diễn tả thành lời:
"Cha, sau này con sẽ ở lại thành phố Hoài Hải , có lẽ sẽ không thường xuyên trở về đâu, cho nên việc cha có đưa hắn về hay không con sẽ không để ý . Chỉ cần cha cùng anh cả , anh ba mỗi ngày đều bình an khoẻ mạnh con liền yên tâm rồi ."
Cô nói những lời này mà không hề gợn sóng, như thể chỉ đang kể một câu chuyện vụn vặt, không phải là quyết định trọng đại của đời mình. Nhưng đôi mắt của đã đỏ hoe , gương mặt nhăn lại như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng cơn đau trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Cố Chí Phượng nghĩ đến hành động của Cố Duệ Hoài trước đây, lòng ông như bị d.a.o cắt, sự tức giận và thất vọng dâng trào. Ông đã hy vọng, dù là một tia hy vọng mong manh, rằng con trai sẽ hiểu, sẽ có thể thay đổi. Nhưng không, những gì ông nhận lại chỉ là sự thất vọng, sự lừa dối mà không thể nào chữa lành.
"Đúng vậy," ông tự nhủ, "những việc thằng hai đã làm lúc trước, thật sự có thể dùng từ 'độc ác' để hình dung." Cố Chí Phượng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, mỗi nhịp đập đều khiến ông cảm thấy đau đớn hơn. Ông không thể nào chấp nhận được, rằng con trai của mình lại hành xử như vậy, lại khiến con gái mình đau khổ đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/1818.html.]
Mặc dù Cố Chí Phượng đã có tuổi, người càng già rồi càng hy vọng, càng mong muốn, gia đình của mình có thể hòa thuận, mọi người đều có thể sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng những lời của Cố Nguyệt Hoài vừa nói ra lại khiến ông không biết phải phản ứng thế nào. Làm sao ông có thể nói ra những lời như hy vọng bé và anh hai nó hoà hảo ? Ông nói không lên lời a ! Cũng không thể bất chấp suy nghĩ tình cảm của con gái mà làm ra chuyện như vậy !
Ông chỉ có thể im lặng, không nói nên lời, vì ông biết, không có lời nào có thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng mình. Cố Chí Phượng yêu thương các con, nhưng ông cũng hiểu, tình yêu đôi khi không phải là thứ có thể dễ dàng giải quyết được tất cả. Thế nhưng, ông không thể không cảm thấy tủi thân, khi nhận ra rằng mình đã không thể bảo vệ được những đứa con của mình khỏi những vết thương mà cuộc đời đã gây ra cho chúng.
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt, lặng lẽ bước lên phía trước. Cô biết rõ những lời vừa thốt ra sẽ trở thành một vết cứa trong lòng cha, nhưng cô không thể không nói.
Nga
Đời trước, cô đã làm sai quá nhiều, ông trời đã cho cô cơ hội làm lại, cô đã tận lực bù đắp, đã hết lòng làm tròn trách nhiệm. Một lần được sống lại vốn dĩ chẳng dễ dàng, cô không thể tiếp tục trói buộc bản thân trong cảm giác day dứt hay níu kéo những thứ đã chẳng thể nào vãn hồi.
Cô hiểu, cha khổ tâm. Thế nhưng, giữa trách nhiệm và tình thân, giữa hối tiếc và buông bỏ, không phải lúc nào cũng có thể dung hòa. Nếu đã không thể khiến mọi người đều hài lòng, vậy ít nhất, cô cũng không thể khiến mọi người đều khó xử .