Ngụy Mỹ Đại bất giác về phía Cố Thương Vân đang vội vã rời , nhưng thấy lão ý định để ý đến , nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt .
Cố Thương Vân lúc chỉ cách xa Ngụy Mỹ Đại một chút, nếu vì nàng ngốc nghếch đồng ý việc kiểm tra, lão thể rơi tình cảnh thảm hại như ?
Lão đầu tiên hối hận vì nhận một tử vụng về đến thế.
Thấy , Ngụy Mỹ Đại chỉ thể bất đắc dĩ Bách Lý Hồng Trang, giọng trầm thấp như tiếng muỗi kêu: “Xin .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bách Lý Hồng Trang nhíu mày, thần sắc lộ vài phần nghi hoặc, cúi đầu gần Ngụy Mỹ Đại hơn một chút: “Ngươi gì? Giọng nhỏ quá thấy!”
Sắc mặt Ngụy Mỹ Đại đỏ bừng lên, hổ tức giận Bách Lý Hồng Trang, thật sự quá đáng!
“Ngụy Mỹ Đại, bình thường ngươi chuyện lớn tiếng ? Sao lúc chuyện tiếng ?” Hạ Chỉ Tình chút nể nang mà châm chọc.
Ngụy Mỹ Đại phẫn nộ Hạ Chỉ Tình, trong mắt hận ý thấu xương, Bách Lý Hồng Trang đáng ghét, Hạ Chỉ Tình cũng cực kỳ đáng ghét!
“Xin !”
Sau khi Ngụy Mỹ Đại cao giọng ba chữ , nàng ở đây thêm một giây nào nữa, lập tức cất bước chuẩn rời .
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc Ngụy Mỹ Đại bước , giọng của Bách Lý Hồng Trang vang lên nữa.
“Ngụy Mỹ Đại, ngày mai cũng đừng quên cùng sư phụ ngươi đến bồi thường phí tổn thất danh dự cho !”
Thân hình Ngụy Mỹ Đại khựng một chút, đôi tay ống tay áo siết thành nắm đấm, cuối cùng vẫn đầu , mà bước nhanh rời .
Sau khi Ngụy Mỹ Đại khỏi, đài cao chỉ còn ba Lăng Giai Hân, Liễu Tĩnh Khôn và Bàng Vân Tường.
Nhìn ba kẻ luôn đến tìm gây sự, Bách Lý Hồng Trang khẽ nhếch cằm, ánh mắt lạnh lùng, chỉ chế nhạo họ.
Đám Lăng Giai Hân lúc thật sự như đống lửa, đống than, nếu phó hiệu trưởng ở đây, họ thật rời ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mi-vuong-sung-the-quy-y-hoan-kho-phi/chuong-396-hoc-mau-dai-van-duong.html.]
Khổ nỗi tình hình hiện tại cho phép họ , chỉ thể căng da đầu xin .
“Xin !”
Ba cùng xin , nhưng trong mắt lấp lánh ánh sáng phẫn nộ.
Lần họ coi như thua , nhưng , họ tuyệt đối sẽ để Bách Lý Hồng Trang dễ dàng thoát !
Ngay lúc họ đang nghĩ cách đối phó , giọng của Bách Lý Hồng Trang cũng vang lên.
“Sau đối phó thì cũng tìm thủ đoạn cao minh hơn một chút, loại thủ đoạn quá cấp thấp!”
Lời dứt, đám Lăng Giai Hân suýt chút nữa Bách Lý Hồng Trang chọc tức điên!
Lần họ quả thực thua, nhưng Bách Lý Hồng Trang chút nể nang mà chế nhạo như , đúng là vả mặt thẳng thừng!
Chỉ là, đối mặt với lời của Bách Lý Hồng Trang, họ thể lời phản bác nào.
Chỉ Đái Vân Dương lúc tức đến hộc máu, vốn dĩ vu oan cho Bách Lý Hồng Trang mà?
Viên Thác Kinh Đan đó thật sự chút hiệu quả nào mà?
Vậy mà bây giờ Bách Lý Hồng Trang tỏ hiên ngang lẫm liệt, điều thật sự tức c.h.ế.t !
Mãi cho đến khi ba Lăng Giai Hân rời trong sự khinh bỉ của , bộ quảng trường mới khôi phục sự yên tĩnh.
Trên mặt đều tràn đầy vẻ vui sướng, vở kịch hôm nay xuất sắc đến mức vượt ngoài dự đoán của họ.
Bách Lý Hồng Trang về phía Hoàn Sở Du, cúi hành lễ: “Chuyện hôm nay, đa tạ phó hiệu trưởng.”
Hoàn Sở Du xua tay, tuy trong lòng vẫn vài phần bất đắc dĩ, nhưng vẫn : “Ta vốn là sự thật.”