Ngoài nàng , ba mỗi bỏ thêm 500 điểm nữa là 1500 điểm, cộng thêm điểm tích lũy của nhiệm vụ , tiền cược quả nhỏ.
“Vậy thì, chúng cứ thế chia , thành nhiệm vụ xong sẽ gặp .”
Ánh mắt Thôi Hạo Ngôn sáng rực, gương mặt tuấn kiên nghị tràn đầy vẻ tự tin.
Hiển nhiên, đối với trận tỷ thí , nắm chắc phần thắng.
Sơn mạch Lạc Vân ở phía Thương Lan học viện, giữa hai nước Phong Bác và Viêm Húc, giống như một con hào trời chia cắt hai vương quốc.
Thương Lan học viện ở trung tâm của hai vương quốc, nên trong học viện chỉ học sinh của nước Phong Bác mà còn cả của triều đình Viêm Húc, thậm chí thể học viên từ các vương quốc khác.
Sơn mạch Lạc Vân thể là dãy núi lớn nhất gần nước Phong Bác, diện tích bao phủ cực lớn, ngay cả lính đánh thuê cũng chỉ dám ở vùng rìa ngoài.
Trải qua hàng vạn năm bồi dưỡng, cây cối cổ thụ vươn cao, yêu thú hoành hành khắp nơi.
Tuy nơi đây đầy rẫy nguy hiểm, nhưng đối với tu luyện giả mà , chắc là một nơi tràn đầy kỳ ngộ.
Sau khi chia tay với đám Thôi Hạo Ngôn, đôi mắt hoa đào của Đông Phương Ngọc khẽ nhướng lên, gương mặt tuấn lãng vô song lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.
“Cung Thiếu Khanh, Bạch Tuấn Vũ đó là thực lực Huyền Nguyên Cảnh hậu kỳ, trận tỷ thí công bằng.”
Giọng Đông Phương Ngọc ấm áp nhưng quả quyết.
Đây vốn là một cuộc tỷ thí công bằng, họ nhất thiết đồng ý.
Quan trọng nhất là, hành động khác gì tạo thêm áp lực lớn cho Bách Lý Hồng Trang.
“Thôi Hạo Ngôn gỡ thể diện, cho một cơ hội thôi.”
Cung Thiếu Khanh thần sắc tùy ý và lãnh đạm, “Dù hôm nay đồng ý, ngày khác cũng sẽ tìm cách khác, phiền phức.”
Một câu , hai chữ cuối cùng ngắn nhất chính là lý do thực sự Cung Thiếu Khanh đưa quyết định .
Phiền phức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mi-vuong-sung-the-quy-y-hoan-kho-phi/chuong-246-don-gian-la-ngai-phien-phuc.html.]
Hắn đơn giản là ngại phiền phức!
Hoàn vì tự tin thực lực của Bách Lý Hồng Trang.
Trán Bách Lý Hồng Trang xuất hiện ba vạch đen, tên mặt lạnh vô lý quả nhiên thể dùng lẽ thường để đối đãi.
Khóe miệng Đông Phương Ngọc cong lên một nụ thấu hiểu. Đây quả nhiên là chuyện mà Cung Thiếu Khanh thể .
mà, chỉ là một cuộc tỷ thí thôi, với y mà chẳng qua là một trò chơi, nên y căn bản để tâm.
Liễu Thấm Nguyệt mím môi khẽ, sang giải thích với Bách Lý Hồng Trang: “Cung đại ca là sợ phiền phức.”
Gương mặt kiều diễm mềm mại nở nụ rạng rỡ như hoa, tươi tắn động lòng .
Một câu đơn giản, nhưng ý tứ mật trong đó thể hiện rõ ràng.
Tuy ý vị nhạt, nhưng Bách Lý Hồng Trang vẫn nhạy bén nhận thâm ý của Liễu Thấm Nguyệt.
Hiển nhiên, Liễu Thấm Nguyệt ái mộ Cung Thiếu Khanh, nhưng mà… lúc nàng chuyện , chút kỳ lạ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chẳng lẽ… coi là tình địch?
Khi ý nghĩ lóe lên, khóe miệng Bách Lý Hồng Trang giật giật. Nàng là gia thất.
Đế Bắc Thần bất luận là dung mạo thực lực đều là thượng hạng. Dù cho giữa họ chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng bề ngoài vẫn là phu thê.
Đôi mắt phượng đen láy như hồ sâu thoáng hiện vẻ suy tư, ẩn chứa vài phần nhung nhớ và lo lắng.
Tên yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại đó, bây giờ thế nào …
Thân phận tôn quý như vì thể chất hạn chế mà hạ Vương gia của nước Phong Bác. Giờ đây về để đoạt thứ, e rằng cũng hề đơn giản.
Nụ tà mị gian xảo hiện lên mắt Bách Lý Hồng Trang, khóe miệng nàng cũng nở một nụ nhạt như như .
“Bách Lý Hồng Trang, trận tỷ thí cũng đừng vì chuyện tiền cược mà gánh nặng tâm lý gì nhé, đó chỉ là mâu thuẫn cũ giữa chúng và Thôi Hạo Ngôn thôi.”
(Hết chương)