Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 62: Sự phản công của mèo chân ngắn (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-16 18:31:51
Lượt xem: 12
Biết tin mình sắp bị ám sát, mèo đen không hoảng loạn lo sợ tí nào, thậm chí khi nằm trên đùi Văn Tâm hưởng thụ dịch vụ chải lông cấp VIP còn vô cùng thản nhiên tự đắc. Mà cũng phải, đối với người được sinh ra trong nhà họ Kỳ thì chuyện bị người ta coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, bị ám toán mưu sát… này nọ đã là chuyện thường.
Kỳ Trưng cũng từng có một tuổi thơ hạnh phúc như những đứa trẻ bình thường khác. Cha từ ái mẹ gần gũi, ông nội dạy dỗ nghiêm khắc, anh chị em cùng nhau lớn lên, tài phú đếm không hết… Đối với người thường mà nói thì được sinh ra và lớn lên trong nhà họ Kỳ là chuyện vô cùng may mắn. Nhưng mọi thứ kể từ khi anh lên năm tuổi, được ông nội tuyên bố lựa chọn là người thừa kế, đã thay đổi. Những anh em từng rất thân thiết đều xem anh như hồng thủy mãnh thú, ngay cả người mẹ từ ái lúc trước cũng bắt đầu trở nên xa lạ…
Thời niên thiếu Kỳ Trưng cũng từng có lúc hoang mang, nhưng những cảm xúc này theo anh lớn lên từng ngày cũng đã dần biết mất… Anh đã tự biến mình thành một bức tường đồng vách sắt, nếu ai muốn vượt qua thì không thể không vỡ đầu chảy m.á.u được. Dù là người nhà họ Kỳ hay bất kỳ ai khác.
Nhưng tình huống giờ lại hơi khác. Vì hiện tại Kỳ Trưng đâu phải Kỳ Trưng trước kia, có thể điều động thủ hạ đến hộ tống mình bất cứ lúc nào, giờ anh đã biến thành một con mèo, chỉ có mỗi vũ khí là móng vuốt sắc nhọn mà thôi. Càng quan trọng hơn là sao anh đã biến thành mèo rồi mà vẫn còn bị theo dõi?!
Chẳng lẽ do tin tức bị bại lộ?
Không, khả năng này không lớn.
Chuyện Kỳ Trưng biến thành mèo được giữ rất kín, ngoại trừ anh thì chỉ có mỗi ông nội biết, ngay cả đường duậ cũng chưa hay biết gì. Huống chi, theo tình báo của mèo chân ngắn thì lần mưu sát này không phải là chủ ý của người phụ nữ kia mà là do có người bỏ tiền mua chuộc lợi dụng. Kế này hay lắm, vì nếu Nguỹen Thu ra tay thì mèo đen tạm thời còn có thể cho là cô ta đem lòng oán hận Văn Tâm, lại không thể làm gì Văn Tâm nên đã trút hết lên người mèo đen. Nhưng nếu người khác thì cần vậy sao…
Mắt mèo đen lóe sáng, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Khi còn ở phim trường, lúc ông nội đến thăm anh thì ở đó còn có một người nhà họ Kỳ khác. Hơn nữa khéo thế nào mà người này lại là kim chủ của Nguyễn Thu – Kỳ Thiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-62-su-phan-cong-cua-meo-chan-ngan-1.html.]
Nếu nói Kỳ Thiên và Kỳ Trưng không có quan hệ cạnh tranh thì cũng không hẳn. Chỉ cần là người trẻ trong thế hệ tiếp theo của nhà họ Kỳ thì theo ký đều có thể trở thành người thừa kế. Nhưng từ nhỏ đến lớn Kỳ Thiên không học vấn không nghề nghiệp, trừ mang họ Kỳ thì trên người chả có gì giá trị cả, hơn nữa họ hàng của hắn ta hơi xa, ngay cả nếu Kỳ Trưng c.h.ế.t thì vị trí người thừa kế cũng chẳng đến phiên hắn đâu. Thực tế, thái độ thường ngày của Kỳ Thiên cũng lấy lòng là chính. Chắc chắc sau lưng Kỳ Thiên có người, người này vô cùng thông minh, hơn nữa tâm địa vô cùng ác độc, gần như là chỉ cần nhận được một chút tin gì đó thì phải nhổ cỏ tận gốc không lưu lại hậu hoạn. Phong cách làm việc thế này, trong hiểu biết của Kỳ Trưng thì chỉ có một người…
Người này và Kỳ Trưng tranh chấp đã lâu, đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì trong nhà họ Kỳ. Từ trước giờ vì có ông nội ủng hộ nên Kỳ Trưng vẫn luôn chiếm thê thượng phong, nhưng người này vẫn luôn âm thầm chiêu binh mãi mã , xây dựng thé lực lớn mạnh, nghiễm nhiên trở thành nhân vật đứng hàng thứ ba của nhà họ Kỳ. Có thể nói, trong tai nạn xe lần này của Kỳ Trưng thì kẻ được lợi nhiều nhất chính là hắn. Thậm chí cả ông nội cũng có ý ngầm muốn bồi dưỡng hắn ta…
Hiển nhiên Kỳ Trưng không sợ hắn ta. Dù là hình người hay là hình mèo thì anh đều vô cùng tự tin vào bản thân mình. Chỉ là nay đã khác xưa, trước giờ Kỳ Trưng chỉ lẻ loi một mình, bên cạnh chỉ có một mình Đường Duệ là trợ thủ, cả hai đã quen với sóng gió, đã sớm luyện thành đao thương bất nhập rồi. Nhưng giờ, bên cạnh mèo đen có thêm một người, còn cả mấy con mèo. Mấy con mèo ngốc kia còn đỡ, dù trong hơi ngốc nhưng thực tế đều rất thông minh. Chỉ mỗi Văn Tâm…
Mèo đen nhịn không được ngước đầu lên nhìn Văn Tâm. Văn Tâm có một đôi mắt đào hoa linh động, khi cô khẽ cười đuôi mắt hơi cong lại như mảnh trăng non. Dù khi đó mèo đen có đang phiền não bất kỳ chuyện gì thì chỉ cần nhìn thấy vành trăng non này thì mọi thứ đều như tan thành mây khói. Nếu có một ngày, hai vành trăng này biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và lo lắng… Mèo đen căng thẳng, không dám tưởng tượng đến cảnh tượng kia.
“Hửm? Mẹ dùng lực mạnh quá sao?” Thấy móng vuốt mèo đen một nhiên cong lên, Văn Tâm dừng động tác chải lông, nhìn mèo đen hỏi.
Không có. Mèo đen lắc lắc đuôi, thả lỏng người.
“Không thì tốt, làm mẹ sợ giật mình đó.”
Văn Tâm tiếp tục cầm lược chải phần lông còn lại cho mèo đen, vừa chải cô vừa nhân cơ hộ này vuốt vuốt mèo đen mấy cái. Mèo đen là mèo lông dài, rất khó tự chăm sóc lông. Hơn nữa mèo đen lại không có thói quen l.i.ế.m lông, còn thường xuyên đi qua đi lại đủ nơi nên bộ lông dài thường xuyên bị dính một ít đồ làm lông bị thắt nút. Sau khi Văn Tâm phát hiện thì đã mua thêm một cái lược thường xuyên chải lông cho mèo đen, như vậy mới duy trì được hình tượng đẹp trai phiêu dật của mèo đen được.