Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 55: Vị hôn thê (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-12 19:07:50
Lượt xem: 21
Thiên hô vạn hoán, khách mời được xưng là đại tiểu thư thế gia nên tự nhiên là phô trương lớn rồi.
Vị tiểu thư này chỉ mang theo một thú cưng, một con chồn toàn thân trắng như tuyết, mà vali mang theo lại có đến hơn hai mươi cái. Không chỉ vậy, cô ta còn mang theo sáu người, tài xế, quản gia, trợ lý… tất cả xếp thành hai hàng chào đón.
Nhưng mà, khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ thực sự của vị tiểu thư này… Đây là vị hôn thê của Kỳ Trưng? Kỳ Trưng cái tên cầm thú này!
“Đại tiểu thư” ôm con chồn tuyết [1], nhảy nhót tung tăng xuất hiện trước ống kính. Khán giả tinh mắt lập tức phát hiện, chiếc váy “đại tiểu thư” đang mặc là một chiếc váy LO [2] phiên bản giới hạn không còn được sản xuất nữa, giờ giá bán lại đã được nâng lên đến một trăm nghìn. Nhưng mà, chiếc váy LO vầy lại là món đồ rẻ nhất trên người “đại tiểu thư”. Đôi giày trên chân cô ấy là đôi mà Valentino [3] vừa mới ra mắt năm nay, được chế tác thủ công hoàn toàn, trên trang web official niêm yết giá là một trăm năm mươi nghìn. Còn có người nhận ra, chiếc vương miện kim cương trên đầu cô là của một công chúa trong hoàng gia Tây Ban Nha được nhà đấu giá Sotheby’s [4] đưa ra đấu giá vào năm ngoái, giá lên đến chục triệu. Từ bộ quần áo này, căn bản không hề có ai hoài nghi thân phận “đại tiểu thư” của cô.
Nhưng vấn đề là, “đại tiểu thư” trông mới có mười tuổi thôi!
“Sao nói là vị hôn thê mà, giờ lại thành con dâu nuôi từ bé hả?”
“Trời ạ, nhìn cáy váy kìa, ghen tị quá đi, có bán tui cũng mua không nổi nữa.”
“Tui chỉ muốn hỏi đại tiểu thư có thiếu hầu gái không? Đã tốt nghiệp đại học, tiếng Anh cấp 6, biết cho chồn tuyết ăn.”
“Này này này, giờ quan trọng nhất là hỏi cho rõ rốt cuộc có phải vị hôn thê không đó!”
Mấy lời như vậy đi hỏi một đứa trẻ, dù là da mặt dày như Nguyễn Thu cũng ngại mở miệng. Vẫn là quản gia của “đại tiểu thư” trước khi đến đây vẫn luôn chú ý đến chương trình, vì tránh sinh ra hiểu lầm nên đã giải thích với mọi người: “Xin lỗi, hình như mọi người đã hiểu lầm thân phận của tiểu thư Kỳ Anh Anh, cô ấy là em gái của Tổng giám đốc Kỳ, trẻ con đồng ngôn vô kỵ bị một số người có tâm tư nghe được rồi truyền đi, hy vọng mọi người đừng lan truyền lung tung.”
Mọi người: “…”
Kỳ Anh Anh chớp đôi mắt to đơn thuần vô tội, mời mịt hỏi: “Anh trai làm sao vậy?”
Quản gia nâng kính, ý bảo cấp dưới phía sau nâng hành lý lên phòng, nói: “Không có gì, tiểu thư, có người bịa đặt lung tung mà thôi, chuyện này tôi sẽ giao cho Chủ tịch xử lý.”
“…” Sắc mặt Nguyễn Thu lập tức trắng xanh.
“Bịa đặt cái gì?” Kỳ Anh Anh vẫn không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-55-vi-hon-the-2.html.]
“Chuyện này ngài không cần biết đâu.” Quản gia khẽ cười nói thầm bên tai Kỳ Anh Anh gì đó, hai mắt Kỳ Anh Anh lập tức sáng ngời, quên mất chuyện nhỏ nhặt này.
“Đúng rồi! Meo meo!”
Kỳ Anh Anh hưng phấn hô lên, sau đó đưa chồn tuyết cho quản gia rồi xông thẳng về hướng con mèo đen trong góc biệt thự. Sau lưng mèo đen nháy mắt phát lạnh. Kỳ Anh Anh là con của chú ba của Kỳ Trưng, nhỏ tuổi nhất, lại là cháu gái duy nhất đồng lứa của dòng chính, cho nên rất được cưng chiều.
Nhưng Kỳ Anh Anh có một tật xấu, từ nhỏ trong nhà không bám dính ai hết chỉ thích dính mỗi Kỳ Trưng mà thôi, lúc còn nhỏ không hiểu chuyện còn từng tuyên bố lớn lên phải gả cho Kỳ Trưng. Nhưng Kỳ Trưng không thể ngờ được, đã biến thành mèo rồi mà con nhóc này vẫn âm hồn không tan. Chẳng lẽ là ông nội đã nói chân tướng cho nó rồi? Không thể nào, ông nội sao lại hồ đồ thế được!
Mèo đen còn đang suy tư, Kỳ Anh Anh đã chạy đến trước mặt nó. Lúc mèo đen cho rằng mình không thể tránh khỏi thì Kỳ Anh Anh lại không trực tiếp vươn tay mà là ngượng ngùng nhìn về mọi người trong biệt thự, hỏi: “Xin hỏi, em có thể ôm nó một cái không?”
Úi chao một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu cỡ nào chưa!
Tuy là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, nhưng lại rất lễ phép hiểu chuyện. Tất cả khách mời và người xem đều bị cô bé chinh phục, Văn Tâm cũng không ngoại lệ, tuy biết Nhóc con sẽ không làm cô bé bị thương, nhưng Văn Tâm vẫn đi đến chủ động bế mèo đen lên thay Kỳ Anh Anh: “Nhóc con hơi nặng một chút, Anh Anh em có thể ôm được nó không?”
Kỳ Anh Anh chần chờ một chút, hình như đang suy tính lực cánh tay của mình. Cô bé ngẩng đầu, đang định nói mình có thể thử xem, lại đột nhiên cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc. Hình như… hình như là lúc trước khi thăm bệnh… là giọng nói phát ra ở đầu giường anh trai!
“Nếu không chị bế thay em, em sờ thử tai nó nhé?” Văn Tâm còn không biết mình đã bị nhận ra, tiếp tục kiến nghị.
Kỳ Anh Anh bĩu bĩu môi: “Không cần, anh Kỳ Trưng thích chị, em mới không cần ôm mèo của chị đâu!”
[1] Chồn tuyết: gọi là chồn sương, có màu nâu, đen trắng hoặc lang, loài chồn này rất hung mãnh, thích săn chuột, ếch, cá, được thuần hóa thành thú nuôi.
[2] Váy LO: là tên viết tắt của dòng váy Lolita.
[3] Valentino là thương hiệu thời trang thiết kế cao cấp của Ý.
[4] Sotheby’s là hãng đấu gia nổi tiếng lâu đời có trụ sở tại Anh.