Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 50: Đau khổ (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:41:53
Lượt xem: 28
Đừng nói người xem, chỉ khách mời tham gia chương trình cùng Văn Tâm cũng không thể không phục.
Tả Tuyết Phong chấp nhận: “Tiểu Văn, cô quả là thần kỳ.”
Hai mắt Cung Hàm Dịch sáng lấp lánh nhìn Văn Tâm: “Tiểu tiên nữ Tâm Tâm, tôi có thể hỏi cô bí quyết không?”
Văn Tâm chớp chớp mắt: “Có lẽ… vì bọn chúng biết tôi nấu cơm ngon chăng?”
“Gâu gâu!” Muốn ăn!
“Chi chi~” Cũng muốn ăn.
“Meo…” Nói nhỏ, thêm một phần nữa.
Bốn con mèo trong nhà Văn Tâm nháy mắt cảm nhận được nguy cơ xưa nay chưa từng có. Con vẹt kia thì không nói, tuy nó biết nói, biết nịnh nọt nhưng ít nhất thì sức ăn nhỏ, hơn nữa sức chiến đấu cũng thấp. Chỉ là con Husky cao chừng một mét này… Dù có là papa mèo đen cao lớn mạnh mẽ nhất nhà ra tay thì cũng không thể ngăn được nhỉ?
Bé Ragdoll là con cảm giác nguy cơ lớn nhất, vì con Husky kia chính là kẻ đầu tiên đoạt cơm của nó: “Không được không được, chúng ta không thể để đám người xấu kia đến nhà chúng ta được, nhỡ ăn sụp nhà Tâm Tâm thì sao?”
Mèo rừng tỏ vẻ đồng ý: “Đúng đúng đúng! Nhà này nuôi không nổi, thật sự nuôi không nổi.”
Mèo đen lại bình tĩnh ngoài ý muốn, hơn nữa hoàn toàn không đặt mấy con thú cưng kia trong lòng.
Bé Ragdoll nghi hoặc hỏi: “Nhóc đen, anh không lo bọn chúng sẽ giành mất sự sủng ái của Tâm Tâm sao?”
Mèo đen nâng mắt: “Ta chưa từng nói không để ý.” Sủng ái cái gì chứ, không thèm.
“À…” Mèo rừng à một tiếng thật dài: “Nếu vậy thì về sau lúc Tâm Tâm ôm ta mi đừng có trừng đó.”
Mèo đen: “…”
Ragdoll và bé mèo quýt không nhịn được cười trộm.
“Chẳng lẽ mấy người không nhìn ra sao? Chúng nó không giống chúng ta.” Mèo đen chuyển đề tài.
“Dĩ nhiên là phát hiện rồi.” Bé mèo quýt cướp lời.
Tuy mấy động vật vày có thể đối thoại đơn giản với bọn họ, nhưng rõ ràng mấy con thú cưng này chỉ là động vật chân chính thôi. Ngoài trừ việc xum xoe với Văn Tâm thì nếu nói chuyện phúc tạp chút chúng nó sẽ không hiểu gì cả. Hơn nữa mấy con thú này đều có chủ rồi, nên mèo đen đoán chúng sẽ chẳng tạo thành uy h.i.ế.p gì cả.
Nói đến điểm này, mèo rừng tiến hành phản bác: “Ai nói, lúc trước ta cũng có chủ đó, còn không phải bị đưa đến chỗ Tâm Tâm sao.”
Bé Ragdoll đồng tình nhìn nó một cái: “Có lẽ do chỉ số thông minh của chủ nhân anh thấp quá đó.”
Mèo rừng: “…”
Bé mèo quýt cũng nói: “Căn cứ theo dữ liệu mẫu thì dù sau này có xuất hiện thành viên tiếp theo, khả năng lớn nhất đó là mèo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-50-dau-kho-2.html.]
Nó vừa dứt lời, mấy con mèo đồng thời chuyển mắt nhìn về hướng con mèo xa lạ duy nhất trong biệt thự.
Đó là một con mèo Mỹ lông ngắn màu xám bạc vô cùng đáng yêu, lông cũng mượt mà, nhưng tinh thần lại không tốt lắm.
Sau khi Nguyễn Thu biết Văn Tâm muốn tham gia chương trình này đã đến cửa hàng thú cưng chọn lựa kỹ càng, cuối cùng mua về một con mèo phẩm tướng vô cùng hoàn mỹ. Dù lúc trước Nguyễn Thu đã tính sai chuyện cỏ mèo, nhưng chỉ cần biểu hiện của cô tốt cũng có thể hút fans. Vậy nên khi đến lượt Nguyễn Thu giới thiệu thú cưng nhà mình, cô ta bế con mèo lên, nắm móng vuốt ngắn ngủi đáng yêu của nó chào hỏi với người xem: “Chào mọi người, em là Đoàn Đoàn.”
Nguyễn Thu tính toán rất hoàn mỹ, ngay cả góc độ cũng đã tính kỹ rồi. Đến lúc đó trợ lý hỗ trợ chụp hình, tạo thành một tấm ảnh meme đáng yêu trên mạng nhất định rất xinh đẹp. Nhưng Đoàn Đoàn bình thường rất ngoan ngoãn lại bắt đầu điên cuồng giãy giụa, kêu to.
“Meo meo!” Cứu tui cứu tui! Khó ngửi quá đi! Tui cũng muốn nôn luôn!
Nguyễn Thu không giữ chắc tay, Đoàn Đoàn nháy mắt nhảy xuống, sau đó chạy đến bên cạnh Văn Tâm hít thở thật sâu.
“Meoo~” Cuối cùng cũng sống lại.
Nguyễn Thu: “…” Mẹ nó chứ nước hoa cỏ mèo!
Giờ cô ta đã hoàn toàn không dám nghĩ đến cảnh tượng trên khung bình luận. Nói cô bị mèo ghét chỉ là thứ yếu, chủ yếu là giờ nhất định sẽ có rất nhiều người thổi phồng Văn Tâm. Rồi mấy lời như Văn Tâm là vạn nhân mê giới động vật nhất định sẽ lên Hotsearch ngày mau, sau đo nhất định người qua đường sẽ thổi phồng lên lần nữa. Nghĩ đến cảnh tượng kia, Nguyễn Thu quả thực hít thở không thông.
Cùng lúc đó, bốn con mèo đang tiến hành khảo vấn ngắn con mèo Mỹ lông ngắn kia.
“Mi từ đâu tới?”
“Meo?”
“Gần đây có xuất hiện hiện tượng dị thường gì không, ví dụ như đột nhiên phát hiện mình biến thành mèo gì đó?”
“Meo meo??”
“Có phải mi đang giả vờ đáng thương sau đó mượn cơ hội gia nhập nhà chúng ta không?”
“Meo meo meo???”
Bé mèo Mỹ lông ngắn căn bản không hiểu mấy con mèo này đang nói gì, thiếu chút nữa bị dọa khóc. Oaoa, nó chỉ cảm thấy mùi hương ở đây rất dễ chịu mà thôi, vậy cũng không được sao?
Đám mèo nhẹ nhàng thở ra.
“Xem ra không có người mới gia nhập.” Giọng điệu mèo đen có chút vui sướng.
“Vậy thì tốt.” Bé Ragdoll vui vẻ.
“Tui còn đang mong có kẻ mới đến khiêu chiến địa vị của Nhóc đen đâu…” Mèo rừng thở dài.
Ngay khi lực chú ý của đám mèo đều tập trung trên người con mèo Mỹ lông ngắn, không con mèo nào phát hiện không biết từ khi nào ánh mắt Văn Tâm lại như có như không dừng lại trên người Liên Văn Bách.
“Ắt xì!” Liên Văn Bách mờ mịt hắt xì một cái, còn chưa biết vận mệnh gì đang chờ đợi cậu ta.