Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 47: Gọi ai là papa hả? (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:29:37
Lượt xem: 22
Kết thúc một ngày quay nặng nề, Văn Tâm chỉ nóng lòng muốn về nhà, vùi mình vào cái bụng lông xù của đám mèo tìm kiếm sự an ủi. Nhưng chờ đợi cô không phải là sự chào đón nhiệt liệt như thường ngày mà là tiếng kêu khóc nức nở thê thảm tột cùng.
“Meooo! Meoo!”
“Sao lại thế này?” Văn Tâm lo thắt tim.
“Là tiếng của bé mèo con.” Lý Tinh Tinh cũng sợ hãi.
Hai người còn không nghĩ đến việc thay giày, vội vàng chạy đến phòng Văn Tâm. Ai ngờ, cửa vừa mở thì hình ảnh đầu tiên đạp vào mắt không phải là bé mèo quýt đang thút thít khóc mà là tàn ảnh của ba con mèo lớn xẹt qua. Văn Tâm còn chưa kịp phản ứng lại, ba tàn ảnh kia đã chui ra khỏi phòng, cũng không biết đã lẻn đến góc nào rồi. Đợi cô phục hồi tinh thần thì trước mặt chỉ còn lại bé mèo con đáng thương bất lực.
Bé mèo quýt vừa khóc vừa thở hổn hển: “Meo… hức… meo… hức…” Văn Tâm, có… có mèo bắt nạt em!
Trái tim Văn Tâm sắp vỡ nát vì tiếng khóc này, lập tức ôm bé mèo con trong lòng bàn tay an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, bé con đừng khóc mà, con đã chịu ấm ức gì vậy, nói cho mẹ đi được không.”
“Meooo…” Bọn họ uy h.i.ế.p em, muốn đánh em.
Người dưới mái hiên, không thể cúi đầu. Dù ở hình người Lâm An có là một thiếu niên quật cường đến thế nào đi nữa thì giờ lưu lạc đến nông nỗi này, cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Trước mắt thì ba con mèo trong nhà có địch ý rất lớn với cậu, vô cùng có khả năng khi Văn Tâm không ở nhà thì chúng sẽ vươn móng với cậu. Mèo con còn nhỏ yếu không thể tự bảo vệ bản thân, chỉ có thể ỷ vào chỗ dựa lớn nhất của mình, cũng chính là Văn Tâm.
Vì sống sót. Vì để tìm được chân tướng mọi việc. Lâm An quyết định: Nhẫn nhục là trọng!
“Ngoan ngoan ngoan, mẹ đã về rồi, không ai có thể bắt nạt con đâu.” Văn Tâm vừa dỗ bé mèo quýt vừa bảo Lý Tinh Tinh nhanh đi pha sữa bột.
“Meo meo~” Chị phải làm chủ cho em. Bé mèo quýt dùng đôi mắt to tròn ngây thơ, nước mắt lưng tròng nhìn Văn Tâm.
“Trời ạ…” Trái tim bị một cú bạo kích thật mạnh, Văn Tâm nào dám không theo ý. Dù giờ bé mèo quýt có muốn hái sao trên trời thì cô cũng không từ mà theo.
Lúc này, Lý Tinh Tinh cũng đã pha xong sữa. Văn Tâm đích thân đưa núm v.ú cao su cho bé mèo quýt, nó cũng không khách khí, bẹp bẹp ngậm lấy rồi lắc lắc lỗ tai nhỏ uống sữa. Có sữa uống, Cảm xúc của bé mèo quýt hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều.
Chỉ là, Văn Tâm lại không bình tĩnh được như vậy. Nếu vừa rồi cô không bị hoa mắt thì mấy cái bóng xẹt chạy trốn khỏi phòng không phải ai khác mà chính là ba con mèo lớn trong nhà. Bình thường ba con mèo này vừa thấy cô về là đã đợi sẵn hoan nghênh, hôm nay lại ngoài ý muốn không xuất hiện.
Vậy cũng thôi đi, bộ dáng vừa rồi rõ ràng là đang chạy khỏi hiện trường phạm tội mà. Nếu không thì sao bé mèo quýt lại khóc đến thảm thương như vậy chứ. Chẳng lẽ là thừa dịp cô và Lý Tinh Tinh không ở nhà, ba con mèo này bắt nạt bé mèo quýt sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-47-goi-ai-la-papa-ha-1.html.]
Ngay từ đầu Văn Tâm không hề muốn tin tưởng chuyện này. Bởi vì cô luôn cảm thấy đám mèo nhà mình đều là những con mèo vừa hiền lành vừa đáng yêu, tuyệt đối không bao giờ làm ra mấy loại chuyện ỷ mạnh h.i.ế.p yếu này. Nhưng khi Văn Tâm trích xuất camera theo dõi xem, nhìn thấy ba con mèo chụm lại bao vây bé mèo quýt, còn có một con giơ móng lên…
Hừm, đã đến lúc phải tâm sự với các Đại lão rồi.
_______________________
Đối tượng đầu tiên Văn Tâm tìm đến là bé Ragdoll dễ tìm nhất trong nhà. Bé Ragdoll bị bắt được trước cửa phòng bếp vào giờ ăn cơm chiều, lúc ấy, Văn Tâm đang hầm một nồi thịt bò cà chua. Bé Ragdoll nghe mùi chạy tới, cọ cọ chân Văn Tâm như thường ngày.
“Meo meo meo~” Tâm Tâm, hôm nay ăn gì ngon hả?
Văn Tâm chẳng nói chẳng rằng, ôm bé Ragdoll lên. Khi bé Ragdoll cho răng Văn Tâm sẽ đút trước cho nó một miếng thì Văn Tâm lại hỏi: “Em gái, con thành thật nói cho mẹ đi, có phải hôm nay con bắt nạt em không?”
Hử… Cái này sao…
Bé Ragdoll chớp chớp đôi mắt xanh ngọc.
“Meo meo.” Nể tình tui đáng yêu như vậy, tha thứ cho tui được hông?
Nếu là ngày thường thì Văn Tâm nhất định sẽ bị sắc đẹp d.a.o động. Chỉ là chuyện hôm nay vô cùng quan trọng, hình ảnh bé mèo quýt khóc lã chã thút thút vẫn hiện lên trong đầu, sao Văn Tâm có thể dễ dàng cho qua được. Vì thế cô làm bộ thở dài: “Aizz, nếu Em gái không chịu nói thì mẹ đành phải tự mình hưởng thụ nồi thịt bò hầm cà chua hôm nay vậy.”
“Meo meo meo?!” Cô nói gì hả?! Bé Ragdoll phản ứng kịch liệt.
Văn Tâm thấy bé Ragdoll đã cắn câu, vội vàng thả thêm mồi: “Làm nhân chứng tội lỗi rồi, con vẫn là bé mèo con đáng yêu của mẹ mà.”
“Meo…” Bé Ragdoll rối rắm một phen, nhìn Văn Tâm một chốc rồi lại nhìn nồi thịt, cuối cùng, vẫn không thể nhịn được nuốt nước miếng.
“Hửm?”
Văn Tâm kinh ngạc phát hiện, bé Ragdoll dẫn mình theo tới trước cửa phòng mèo rừng.
“Sao vậy? Là Cậu ba chủ mưu sao?”
Bé Ragdoll meo meo khẳng định.