Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 32: Đi tắm nào~ (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-08 22:02:12
Lượt xem: 40
“Dịch chuột, dịch sốt xuất huyết, xoắn khuẩn Leptospira, sốt phát ban… Em vừa tra xem rồi, còn rất nhiều bệnh nữa!” Lý Tinh Tinh nghiêm túc liệt kê.
Mèo đen: “…”
Thấy mèo đen trong lòng n.g.ự.c bắt đầu xù lông, Văn Tâm vội vàng chữa cháy: “Không sao đâu, dù sao Nhóc con cũng là mèo, không phải mèo trời sinh ăn chuột sao? Cũng đâu thấy có con mèo nào có vấn đề gì đâu.”
Lý Tinh Tinh mượn cơ hội phổ cập khoa học: “Nói cũng đúng, nhưng Nhóc con là thú cưng được cưng chiều từ bé, cơ thể yếu ớt hơn mèo hoang nhiều.”
“Vậy thì, hay là chúng ta đi tiêm một mũi?” Văn Tâm nhất thời không thể phản bác, chỉ thử nhìn về phía mèo đen.
Cô dám!
Mèo đen không nói hai lời nhảy xuống khỏi lồng n.g.ự.c Văn Tâm. Tư thế này hệt như muốn nói, nếu hôm nay cô dám đưa tôi đến bênh viện thú cưng, tôi sẽ bỏ nhà đi luôn.
Văn Tâm nhìn mà toát mồ hôi, da đầu căng lên: “Tinh Tinh, em có chắc nhìn thấy Nhóc con bắt chuột không? Đáng ra thì tổ chương trình không thể có chuột chứ?”
“Việc này…” Lý Tinh Tinh mờ mặt chớp mắt: “Không thấy chuột, nhưng thật ra em có nghe tiếng người hét.”
“Người?” Văn Tâm trợn mắt há hốc mồm.
Mèo đen khinh thường liếc cô một cái. Người thì sao? Không cho cào sao?
Hai mắt Lý Tinh Tinh sáng ngời: “Vậy thì càng cần phải tiêm vaccine phòng bệnh! Vaccine phòng bệnh dại!”
Mèo đen: “…”
Thấy trợ lý của mình càng lúc càng đi vào đường chết, Văn Tâm mới tìm đường kẽ: “Khoan đã, vaccine phòng bệnh dại lúc nhỏ Nhóc con đã tiêm rồi.”
“Vậy sao…” Vẻ mặt Lý Tinh Tinh tràn ngập tiếc nuối.
Mèo đen lại trừng liếc Lý Tinh Tinh. Cô tiếc cái gì hả! Muốn xem tôi bị tiêm như vậy sao?! Vẫn là Văn Tâm tốt nhất, không làm ra mấy chuyện kỳ quái linh tinh với mình. Quay đầu lại… Giọng của Văn Tâm truyền đến: “Chỉ là, móng vuốt của Nhóc con dính máu, lại thường xuyên đi lại trên mặt đất, hay là tối nay chúng ta tắm cho nó đi.”
“Được được, em đồng ý.” Lý Tinh Tinh vui sướng gật đầu nói.
Thân thể mèo đen cương tại chỗ.
_______________________
Trong khách sạn ở khu phim trường, mèo rừng đã sớm trở lại hình mèo và bé Ragdoll đang ngồi xổm nhón chân trước cửa mong chờ. Mèo rừng mang theo vẻ đắc ý bắt đầu thổi phồng với bé Ragdoll: “Chương trình lúc chiều của Văn Tâm có xem chưa? Người cuối cùng giúp mọi người lật ngược tình thế là ta đó, có đẹp trai không?”
“Thấy rồi thấy rồi, trước khi đi Tâm Tâm có bật TV cho tui xem.” Bé Ragdoll hưng phấn vẫy vẫy cái đuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-32-di-tam-nao-1.html.]
“Thế nào, ta không lừa mi chứ?” Mèo rừng đắc ý dào dạt cười.
“Cậu ba thật lợi hại~” Bé Ragdoll sùng bái.
“Hừ, vậy thì sau này mi phải nghe lời ta biết chưa?!”
“Hử? Anh muốn soán quyền của Nhóc con hả?”
“Cái gì mà soán quyền chứ, đừng có nói khó nghe như vậy, cái này gọi là kẻ mạnh ở trên hiểu không!”
Mèo rừng nghĩ đến vết thương lúc chiều bị mèo đen cào trên mặt, giận đến nghiến răng. Thầm nghĩ, lát nữa đợi mèo đen về khách sạn rồi đánh lại một trận đường hoàng với nó. Tuy hình thể và tốc độ của mèo đen quả là cao hơn mình, nhưng qua những lần vờn thử mấy ngày nay, mèo rừng nghĩ chắc rằng mình đã thăm dò rõ ràng quỹ đạo hành động của mèo đen, chỉ cần…
“Tâm Tâm về rồi!” Lỗ tai bé Ragdoll giật giật, mắt sáng ngời, cái đuôi to lông xù quét qua quét lại trên thảm, cứ như đã thấy được hình ảnh thịt nướng đang vẫy tay với mình vậy.
Mèo rừng cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang tới gần. Hai người một trước một sau, còn có một con mèo đen xuất quỷ nhập thần. Nhưng bình thường mèo đen đều rất để ý việc che giấu tiếng bước chân của mình, hầu như không bị mèo rừng phát hiện, hôm nay thái độ lại khác thường, không chỉ có tiếng bước chân nặng hơn không ít mà hình như cái đuôi cũng xịu xuống đất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mèo rừng còn chưa đoán ra sự tình, Văn Tâm và Lý Tinh Tinh đã mở cửa phòng ra. Nhìn thấy hai con mèo ngồi xổm trước cửa, trong lòng Văn Tâm ấm áp hơn: “Ui, các bé cưng nhà chúng ta sao lại ngoan như vậy chứ?” Nói rồi, Văn Tâm thuận tay bế bé Ragdoll lên, chọt chọt cái mũi hồng nhạt của bé: “Em gái, hôm nay không ăn vụng đồ ăn vặt chứ?”
“Meoo~” Chỉ ăn một chút thôi~ Tâm Tâm, tối nay ăn gì vậy? Bé Ragdoll cọ đầu vào lòng Văn Tâm, ngọt ngào làm nũng.
Phía sau Văn Tâm, mèo đen khoan thai tới muộn. Mèo rừng vẫn còn nhớ mối thù lúc chiều, vì vậy đã cản đường mèo đen lại: “Này Nhóc đen, lúc chiều là do ta không chuẩn bị tốt, chúng ta lại đi.”
Mèo đen không để ý tới nó, cũng không quay đầu lại mà vẫn đi tiếp vào phòng.
“Kỳ quái, sao nó lại rầu rĩ không vui vậy chứ…” Mèo rừng buồn bực nghĩ.
Bé Ragdoll cũng phát hiện bầu không khí không thích hợp, vì thế ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tâm: “Meo meo?” Hôm nay Nhóc con làm sao vậy, hai người chọc giận nó sao?
Văn Tâm ngầm hiểu, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ mới nói muốn tắm cho nó thôi, vậy mà không vui như vậy từ nãy giờ rồi.”
“Meo?” Tắm rửa?
“Meo meo?” Không phải chứ, chỉ là tắm thôi mà, tên Nhóc đen này thật là…
Văn Tâm bị biểu hiện của hai nhóc đáng yêu này chọc phì cười một tiếng: “Mà hình như hai đứa từ sau khi đến đây cũng chưa tắm lần nào nhỉ, hay là hôm nay tắm luôn đi?”
Bé Ragdoll: “…”
Mèo rừng: “…” Tạm biệt! Tại hạ cáo lui trước!