Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 27: Đừng đánh, đừng đánh mà! (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:26:50
Lượt xem: 37
Nhận ra sát ý dày đặc trên người mèo đen, mèo rừng bất giác xù lông. Nhưng ỷ có Văn Tâm làm chống lưng, thái độ mèo rừng vẫn kiêu ngạo như cũ.
“Meo meo meo~” Có bản lĩnh thì lại đây đánh tui đi!
Mi cho rằng ta không dám sao?
Lên đi, đánh thì đánh!! Thử xem Văn Tâm sẽ giúp mi hay là giúp ta!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đại chiến diễn ra trong nháy mắt, mèo đen xuất chiêu.
Móng vuốt sắc bén mạnh mẽ khéo léo tránh khỏi Văn Tâm đánh trên đỉnh đầu mèo rừng, mà con mèo rừng bị Văn Tâm ôm vào trong n.g.ự.c hoàn toàn không thể tránh né. Mèo rừng bị đánh không thể nào tin nổi, rồi sau đó nhanh chóng biến thành phẫn nộ. Gen hiếu chiến trong m.á.u hoàn toàn bị kích ra rồi, vì thế, nó chủ động luồn khỏi lồng n.g.ự.c Văn Tâm, lợi dụng ưu thế về tốc độ của mình muốn lấy lại mặt mũi.
Nhưng dù hình thể mèo đen khổng lồ, tốc độ lại không thua kém mèo rừng tí nào. Nó cứ như một tay đấu sĩ già đời, dùng động tác đơn giản nhất hoàn mỹ tránh khỏi tất cả công kích của mèo rừng. Mèo rừng vẫn không chịu thua, một nhát không trúng thì lại thêm nhát thứ hai. Mèo đen vừa tránh né vừa tìm ra lỗ hổng của mèo rừng, bắt đầu lượt công kích thứ hai.
“Không nghĩ đến thân thủ của mi cũng không tệ.”
“Xin lỗi, ta quên nhắc mi nhỉ, ta từng học quyền anh.”
“À, vậy sao? Vừa khéo ta là đai đen Karate.”
Căn phòng nhỏ hẹp biến thành chiến trường của hai con mèo. Sofa, bàn trà, ngăn tủ… Bọn chúng bắt đầu đánh từ chỗ này đến chỗ khác, khi thì có lông đen, lúc thì lông tơ màu nâu bay phấp phới trong không trung.
Mà Văn Tâm đứng một bên quan sát trận chiến trợn mắt há hốc mồm nhìn, giờ khắc này chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Đừng đánh, đừng đánh mà! Lại đánh nữa… sẽ đáng yêu c.h.ế.t mất! TT_TT
Năm phút sau.
Văn Tâm thấy cũng đã đủ rồi, đến chỗ hai con mèo đang tạm nghỉ khôi phục thể lực, tận tình khuyên bảo: “Được rồi, đánh cũng đánh rồi, cũng hả giận rồi nhỉ, đi ăn cơm thôi.”
Ăn gì chứ, chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu!
Cô tránh ra đi, đừng quan tâm.
Thấy hai con mèo sắp tái chiến ba trăm hiệp, Văn Tâm không thể nhịn được nữa vươn tay nắm gáy mèo, mỗi bên một con: “Nếu như vậy thì hôm nay hai đứa khỏi ăn chiều luôn, ngoan ngoãn đóng cửa hối lỗi cho mẹ đi.”
Mèo đen: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-27-dung-danh-dung-danh-ma-2.html.]
Mèo rừng: “…”
_______________________
Buổi tối, Văn Tâm lần đầu tiên thử làm gà nướng. Đầu tiên ướp thịt gà, xoa đều mật ong cả hai mặt cho vào lò nướng chừng nửa giờ. Chỉ nửa tiếng sau bên ngoài mặt thịt đã hoàn toàn đổi màu, tỏa ra mùi thịt gà và mật ong thơm ngọt, hơn nữa Văn Tâm còn sáng tạo thêm cho vào bụng gà một ít táo cắt miếng, khiến gà khi nướng xong không còn dầu mỡ gì cả.
Mới vừa lấy gà ra khỏi lò nướng, Em gái Ragdoll đã nhịn không được.
“Meo meo meo!” Tân tâm là tốt nhất, cho tui ăn trước một chút đi, tui thề là chỉ một chút thôi.
Văn Tâm cười cười sờ đầu Ragdoll: “Đừng nóng vội, gà nướng hôm nay con, mẹ và dì Tinh Tinh chia đều, tuyệt đối đủ.”
“Meo?” Vậy Nhóc đen và Cậu ba đâu?
“Nhóc con và Cậu ba hôm nay không ngoan, mẹ phạt hai đứa không được ăn.”
Văn Tâm lấy gà nướng trong khay ra, dùng d.a.o xẻ thịt, mùi thịt gà thơm nức xông vào mũi.
“Meo!” Thật tốt quá!
Bé Ragdoll mắt sáng ngời, nghe được tin này còn vui hơn hết thảy. Bình thường đồ ăn cũng có phần có hạn, cũng phải suy xét đến đồ ăn cho Nhóc đen chứ, bình thường nó cũng chỉ ăn no tám phần thôi. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể thoải mái, muốn ăn bao nhiêu thì ăn rồi.
A, làm mèo quả nhiên hạnh phúc lắm mà. Đặc biệt là mèo của Tâm Tâm, quả thật đúng là phúc tu luyện từ đời trước…
_______________________
Cùng lúc đó, trên sofa phòng khách, hai con mèo ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp truyền đến, bụng không hẹn mà cùng kêu vang. Dù sao giờ bọn họ cũng là mèo, mà vừa rồi khi chiến đấu cũng đã tiêu hao không ít thể lực, không có đồ ăn bổ sung thể lực thì dù cho hai con mèo còn muốn đánh cũng không còn sức.
Vì thế, hai con mèo đã lựa chọn phương thức khác, bắt đầu đàm phán…
Nếu đã bại lộ thì mèo rừng cũng không cần ngụy trang nữa. Anh ta dứt khoát ngả bài với mèo đen: “Ăn ngay nói thật thôi, tuy rằng hình mèo cũng rất đáng yêu nhưng ta cũng muốn khôi phục hình người, nếu ta không lầm thì tiếp cận Văn Tâm là phương pháp nhanh nhất.”
Mèo đen nhớ đến dáng vẻ thiếu đòn vừa rồi của mèo rừng trong lòng Văn Tâm, cao ngạo nhìn anh ta: “Cho nên mi đã đắm mình trụy lạc?”
“Không thì sao? Giờ ta là mèo mà.” Mèo rừng đúng lý hợp tình, đắc ý dào dạt bắt đầu khoe khoang trước mặt mèo đen: “Hơn nữa ta muốn nhanh chóng khôi phục cũng là vì Văn Tâm, chỉ sợ mi không biết ta đi, ta là một tay đua xe, chỉ cần ta tham gia thi đấu thì không thể nào thua được. Nếu ta bình phục thì việc giúp Văn Tâm đạt quán quân “Vận tốc cuồng phong” chỉ đơn giản như bữa sáng mà thôi.”
Mèo đen: “…”
Đường Duệ, ngay bây giờ, lập tức, chấm dứt hợp đồng cho Văn Tâm ngay!