Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 26: Muốn đánh nhau hả? (1)

Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:20:59
Lượt xem: 54

Văn Tâm nhạy bén nhận ra đại chiến thế giới sắp bùng nổ đến nơi rồi, cô nhanh chóng quyết định: “Đưa Cậu ba đến phòng bên đi.”

“Cậu ba?” Lý Tinh Tinh sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.

Văn Tâm chỉ vào con mèo rừng đang giương nanh múa vuốt trong lồng sắt: “Chị đặt tên cho nó đó, đâu thể cứ gọi là mèo rừng mãi được.”

Con mèo rừng đang kiêu ngạo tức khắc lảo đảo, vẻ mặt không thể nào tin được. Tốt xấu gì thì anh ta cũng là K thần của một thế hệ đua xe, lại bị đặt cho cái tên quê mùa như vậy hả?

Lý Tinh Tinh lại thấy không tồi chút nào: “Đúng vậy, nếu gọi là em trai hay là số ba (tiểu tam) thì nghe cứ có cảm giác kì kì, vẫn là gọi Cậu ba được hơn, chị Tâm Tâm thật thông minh.”

Cảm nhận được bầu không khí xung quanh mèo đen ngày càng trầm thấp, Văn Tâm miễn cưỡng cười cười hai tiếng, thúc giục: “Mau đi đi, sau đó thì cho nó ăn gì đó nhé.”

Lý Tinh Tinh gật đầu, mang lồng sắt sang phòng bên. Mèo rừng dù có lợi hại đến đâu nhưng giờ đang bị nhốt trong lồng sắt rồi, chẳng làm được gì. Nhưng dù vậy, nó vẫn khiêu khích mèo đen mấy câu.

“Chờ đó, ta sẽ thoát ra nhanh thôi.”

“Đợi ta ra ngoài rồi chúng ta lại tâm sự ha.”

Không biết vì sao, mèo đen vốn phải nên giận đến tím mặt, lại có vẻ hết sức bình tĩnh. Đến độ con Ragdoll thần kinh thô cũng thấy có gì đó sai sai, nhả đồ ăn vặt ra, quan tâm hỏi: “Nhóc đen, anh làm sao vậy?”

Mèo đen không trả lời nó, chỉ ngẩng đầu dùng đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm Văn Tâm. Có gì để giải thích không?

Trong lòng Văn Tâm lộp bộp một tiếng, sau đó đến cạnh mèo đen, ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của mèo đen: “Nhóc con, xin lỗi, mẹ cũng không biết sẽ có người gửi một con mèo rừng cho mẹ.”

Vậy đuổi nó đi đi, tôi không thích nó. Mèo đen dùng ánh mắt ám chỉ.

“Tạm thời mẹ không thể đưa nó đi được, vì không thể liên hệ được với người gửi.” Văn Tâm áy náy nói.

Mèo đen cảm thấy cơn giận bị mình đè nén nãy giờ sắp nổ tung đến nơi rồi, vô cùng bản năng muốn đập đồ để phát giận. Nhưng khi liếc thấy vẻ mặt áy náy của Văn Tâm, còn cả dáng vẻ cẩn thận sợ khiến mình tức giận của cô, không biết vì sao, cơn giận này nháy mắt lại tiêu tán hơn phân nửa…

“Xin lỗi con nhé, nếu có khả năng thì trừ con và Em gái ra thì mẹ thật sự không muốn nuôi thêm mèo nữa đâu, nhưng có những lúc, mẹ không thể quyết định mọi việc được.”

Cô đã cố gắng tránh khỏi tuyến câu chuyện của nguyên chủ rồi. Không tham gia tiệc đêm, không đua đòi theo em gái Văn Ý toàn thân hào quang. Nhưng những con mèo mèo cứ như có sợi dây nối với Văn Tâm vậy, dù cô có dùng phương pháp nào tránh đi thì chúng cũng sẽ dùng một phương thức thần kỳ khác tìm đến.

Bé Ragdoll thì không nhắc đến đi, là do nguyên chủ đã sắp đặt từ trước rồi. Nhưng con mèo rừng rõ ràng là khác, trùng hợp đến mức Văn Tâm muốn chửi thề, trên thế giới này sao lại có những chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Nhưng mà, chuyện đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi được, nếu vậy Văn Tâm chỉ có thể tiếp nhận thôi. Vì vậy, sau khi Văn Tâm trang điểm xong ra ngoài gặp mèo rừng, cô cũng đã hạ quyết tâm.

“Mẹ sẽ nỗ lực làm việc, cố gắng cho mấy đứa điều kiện sinh hoạt tốt nhất. Một mèo một cái biệt thự nhỏ thì chắc không được, ít nhất thì mỗi đứa cũng sẽ có một phòng riêng, sau đó lại thuê thêm mấy trợ lý chăm sóc, muốn đi đâu thì bảo bọn họ đi theo mấy đứa, như vậy mấy đứa có thể tự do ra ngoài chơi mà không cần sợ bị lạc…”

Tâm Tâm, cảm ơn cô. Bé Ragdoll đi đến trước mặt cô, dùng móng vuốt nhẹ nhàng lay ống quần cô. Văn Tâm ôm nó lên, nhẹ nhàng sờ đầu bé Ragdoll, bé thoải mái kêu meo một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-26-muon-danh-nhau-ha-1.html.]

Thật không có tiền đồ! Mèo đen trừng mắt nhìn Ragdoll đã hoàn toàn đầu hàng. Nhưng quả thật cũng không thể hoàn toàn trách tội Văn Tâm, cô vô tội, sai là cái tên gửi con mèo rừng kia đến đây kìa, hình như tên là Hoắc Khang… Ánh mắt mèo đen híp lại.

Bên này Văn Tâm dùng sự thành khẩn của mình đạt được sự thông cảm của hai con mèo thì một bên khác, con mèo rừng bị nhốt trong lồng sắt lại không may mắn như vậy.

Là một người ngoài đến, điều hiển nhiên, nó không được dân bản địa hoan nghênh rồi. Mèo đen có ý thức lãnh địa cực mạnh thì không nói, ngay cả Ragdoll vốn ban đầu còn có chút hảo cảm với anh ta, sau sự kiện bị “quấy rối” cũng bày ra thái độ như lâm đại địch rồi.

Thừa dịp lúc Văn Tâm đang đi chuẩn bị đồ ăn, mèo đen đi thị sát lãnh địa của mình, nhân tiện dạy dỗ kẻ mới tới một chút: “Ta mặc kệ lúc trước mi là ai, tóm lại đã đến đây thì phải tuân thủ quy củ ở đây.”

Mèo rừng buồn cười nhìn mèo đen: “A? Quy củ gì chứ?”

Mèo đen nhìn chằm chằm hắn: “Quy củ là, ta là lớn nhất, ở đây mọi thứ phải theo ý ta.”

“Còn nữa, tui là thứ hai.” Ragdoll đang xem náo nhiệt bổ sung nói.

Mèo rừng cười phá lên, tựa hồ như nghe phải chuyện gì đó buồn cười đến không chịu được: “Hai bọn mi thật đáng yêu mà!”

Mèo đen liếc mèo rừng một cái, móng vuốt khẽ nâng: “Vậy sao, hy vọng lát nữa mi sẽ không còn cảm thấy vậy nữa.”

“Mi muốn đánh một trận mới ta sao?” Mèo rừng đã nhận ra nguy hiểm, không những không sợ mà ngược lại còn thêm hưng phấn: “Đến đây, giúp ta mở cái khóa c.h.ế.t tiệt này ra, chúng ta dùng nắm đ.ấ.m nói chuyện, để xem ai mới là đại ca của cái nhà này, thế nào?”

“Đã nói là số ba rồi, anh không biết đếm số sao?” Bé Ragdoll khoa tay múa chân chỉ sự đối lập lớn nhỏ của hai con mèo, tốt bụng nhắc nhở.

Mèo rừng tràn ngập tự tin: “Không so thì sao biết được, hay là… mi sợ?”

Bé Ragdoll đồng tình nhìn nó: “Tui khuyên anh đừng có đối nghịch với anh ta.”

Mèo rừng cười lạnh một tiếng.

Đột nhiên, mèo đen nhảy lên trên lồng sắt, bễ nghễ nhìn xuống như một bậc vương giả: “Hoắc Khang, ta biết anh là ai, cũng biết đã có chuyện gì xảy ra với anh.”

“…” Con mèo rừng còn đang khí thế bừng bừng sững sờ tại chỗ.

“Đấy, tui khuyên anh đừng có chọc giận Nhóc đen, tính tình anh ta hung bạo lắm đó.”

Cho mèo rừng một lời khuyên cuối cùng, Ragdoll ngửi được mùi hương từ phòng bếp truyền ra, không còn tâm trạng tham chiến nữa, lọc cọc chạy xa.

Trong phòng chỉ còn lại hai con mèo giằng co.

Mèo rừng mở miệng trước, hỏi mèo đen: “Mi biết thứ gì rồi?”

Mèo đen nói: “Thứ gì mi biết hay không biết, ta biết hết.”

Loading...