Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 2: Nhóc con à, mẹ yêu con! (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-02 23:14:48
Lượt xem: 50
Nói đến người thừa kế gia tộc giàu có số một Kỳ Trưng, nguyên văn tiểu thuyết miêu tả thế này.
Kỳ Trưng, CEO Tập đoàn Kỳ Thị, đứng đầu trong bảng xếp hạng những người giàu có dưới ba mươi tuổi, năm năm liên tục đứng đầu bảng những người đàn ông mà các cô gái muốn gả nhất. Tính tình cao lãnh, phong cách làm việc như sấm rền gió cuốn, ngay từ nhỏ đã phô triển tài năng trong cuộc cạnh tranh kịch liệt của gia tộc, là người thừa kế đế quốc thương nghiệp Kỳ Thị được gia chủ của nhà họ Kỳ ngầm thừa nhận.
Chỉ miêu tả qua mặt chữ có lẽ không thể tưởng tượng được thế lực một tay che trời của nhà họ Kỳ cỡ nào, chỉ là lúc Kỳ Trưng phát hiện mình mất đi tôn nghiêm quan trọng nhất của đàn ông, Kỳ Trưng lạnh lùng nhìn ảnh của Văn Tâm trên tờ tin tức giải trí, gương mặt không cảm xúc nói với cấp dưới: “Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt người phụ nữ này nữa.” Ngay hôm sau, tất cả quảng cáo và hợp đồng của cô đều bị hủy bỏ.
Văn Tâm tìm đến công ty quản lý hỏi chuyện lại bị công ty chặn ngoài cửa, cô toan muốn đổi công ty quản lý, nhưng lại không có một công ty nào dám nhận cô. Không chấp nhận từ bỏ, Văn Tâm dự định mở kênh livestream để tiến vào giới giải trí thông qua mạng xã hội, ai ngờ kênh livestream mới mở được một giờ đã bị khóa.
Cuối cùng, có người nói cho Văn Tâm biết cô đắc tội đến Thái tử của Kỳ Thị, Văn Tâm mới cùng đường tuyệt vọng rời khỏi giới giải trí trở về sinh hoạt như người bình thường. Thế nhưng, cánh tay của Tập đoàn Kỳ Thị vươn dài đến cả các lĩnh vực như tài chính, địa ốc, vui chơi giải trí,… Thế giới này lớn đến thế, vậy mà lại không có một chỗ cho Văn Tâm dung thân.
Xét một cách công bằng, đứng ở góc độ của nguyên chủ thì trong chuyện này nguyên chủ quả thực là quá oan uổng! Tuy rằng nguyên chủ có ganh ghét với nữ chính, cũng làm không ít việc hãm hại nữ chính, nhưng chuyện triệt sản cho mèo này nguyên chủ thực sự không cố ý.
Ai mà có thể nghĩ tới, chỉ triệt sản cho mèo mà thôi, ngặt nỗi mèo nhà mình lại là người thừa kế gia tộc lớn, người mà giẫm chân một cái cũng khiến giới tài chính run sợ. Lần triệt này, triệt đi hậu duệ của gia tộc lớn nhà người ta!
Loại chuyện này mà có đăng lên tiêu đề tin tức thời sự cũng chưa chắc có người tin!
Nhưng nhìn góc độ khác, Văn Tâm cũng có thể hiểu hành động của Kỳ Trưng. Nếu cô là người thừa kế của một gia tộc giàu có đến nhường vậy, tự dưng lại bị người ta cắt đi tôn nghiêm đàn ông, đừng nói phong sát, ngay cả ý nghĩ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đầu sỏ cũng có. Cho nên, hai bên đều không sai, sai là do tình huống tác giả đặt ra thôi.
Vấn đề bây giờ là, Văn Tâm phải làm thế nào để cứu mình trong tình huống này đây? Nói với Đại lão một cô không biết gì về chuyện triệt sản này? Không thể, trợ lý nói là do chính Văn Tâm sắp xếp cuộc phẫu thuật này.
Cứ xem như không biết không biết đây là Kỳ Trưng, sau này đối xử tốt với anh ta, dùng lòng chân thành cảm hóa anh ta? Không thể, nếu Kỳ Trưng dễ bị cảm hóa vậy thì đã không phải là Đại lão rồi! Hơn nữa, thù lớn như vậy, Văn Tâm phải trả giá bao nhiêu mới có thể cảm hóa được anh ta chứ, làm trâu làm ngựa sợ cũng không đủ. Bây giờ chỉ có thể lập tức thu dọn hành lý chạy tới quốc gia nào nhỏ nhỏ hẻo lánh, cô không tin là cánh tay nhà họ Kỳ có thể vươn dài như vậy!
Văn Tâm yên tặng nhớ lại miêu tả của truyện về nhà họ Kỳ… Hừm… Trong đầu cô giờ này cũng chỉ có một hàng chữ chạy qua: Vô ích, chờ c.h.ế.t đi!
Vẻ mặt cứ như bị sét đánh này của Văn Tâm làm Lý Tinh Tinh khiếp sợ, cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Văn Tâm bao giờ. Trong mắt Lý Tinh Tinh, Văn Tâm luôn luôn tự tin, kiêu ngạo, cho dù buổi thử vai mà chị ấy chuẩn bị hơn một tháng thất bại, chị ấy cũng chỉ âm thầm sa sút một xíu, đem tất cả đau khổ giấu lại trong lòng. Nhưng vừa rồi cô cũng chỉ mới nói là đưa mèo đi bệnh viện thú cưng…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nhóc mèo dị ứng với bệnh viện, đi bệnh viện sẽ c.h.ế.t sao? Không, chắc chắn không phải nguyên nhân này, chính tay cô đưa Nhóc con vào bệnh viện, tuy là khi đó nó đang ngủ nhưng nhịp thở vẫn đều đều, không có biểu hiện dị ứng gì. Lý Tinh Tinh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn lại một khả năng.
“Chị Tâm Tâm, chị có phải đang lo lắng cho an toàn của Nhóc con không? Chị yên tâm, bệnh viện này rất đáng tin cậy, em xem trên mạng đánh giá đều tốt hết, hơn nữa Nhóc con khỏe mạnh như vậy, phẫu thuật nhất định sẽ thành công.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-2-nhoc-con-a-me-yeu-con-1.html.]
Văn Tâm: “…”
Phẫu thuật thành công đồng nghĩa với việc cô có thể đặt trước quan tài được rồi nhỉ?
Lý Tinh Tinh nói vậy cũng có ý tốt muốn an ủi Văn Tâm, nhưng không nghĩ đến chưa an ủi thì thôi, an ủi rồi sắc mặt của Văn Tâm ngày càng kém.
“Chị Tâm Tâm…” Lý Tinh Tinh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng trong đầu đột nhiên nhớ đến một chuyện, vỗ trán hô to: “Ôi trời, chút nữa là em quên mất, lúc sáng bệnh viện thú cưng có gọi đến nói là chuẩn bị sắp xếp phẫu thuật cho Nhóc con, bảo chúng ra qua đó.”
“Em nói gì? Nhóc con còn chưa phẫu thuật?”
Văn Tâm vốn dĩ đã tuyệt vọng, nghe được câu này lại đứng bật dậy. Cô túm c.h.ặ.t t.a.y áo Lý Tinh Tinh, đôi mắt linh động mở lớn mong chờ.
“Bệnh viện nói vậy chắc là chưa đâu…” Lý Tinh Tinh kinh ngạc. Chị Tâm Tâm hôm nay làm sao vậy, lúc thì mất trí nhớ lúc thì kích động, chị ấy bị những lời của Phó tổng Tần đả kích rồi sao?
“Đưa điện thoại cho chị, chị tự gọi hỏi.”
Dù sao cũng là chuyện quan trọng liên quan đến chuyện sống c.h.ế.t trong tương lai, Văn Tâm cũng bất chấp hành động của mình làm Lý Tinh Tinh nghi ngờ, hỏi được số điện thoại lập tức gọi đến cho bệnh viện thú cưng.
Mới reo hồi chuông thứ hai thì đầu bên kia đã nhận điện. Đầu bên kia còn chưa kịp nói gì Văn Tâm đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ, dù gì cũng là bênh viện thú cưng, có tiếng kêu của chó mèo hay chim chóc gì cũng là chuyện bình thường, nhưng tiếng mà Văn Tâm nghe được lại là… tiếng la của người?
“Xin chào, đây là bệnh viện thú cưng Nhân Ái, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho bạn?”
Y tá tiếp tân thở hổn hển nghe điện, rõ là vừa phải vận động hay chạy đôn đáo gì đó xong. Nhưng Văn Tâm không có thời gian quan tâm bệnh viện xảy ra chuyện gì, cô còn một mũi d.a.o đang treo trên đầu kìa.
“Hôm qua trợ lý của tôi có bế đến một con mèo Maine Coon màu đen, không biết đã làm phẫu thuật chưa?”
“Khoan đã, mèo của chị, tên là Nhóc con hả?” Hô hấp cô y tá như ngừng lại.
“Đúng đúng đúng, chính là nó.” Văn Tâm sốt ruột nói.
“Chúng tôi còn đang định liên lạc với chị đây, chị mau đến đây đi, Nhóc con nó, nó…”