Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 15: Hai người này có quan hệ từ khi nào vậy? (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-04 12:19:27
Lượt xem: 42
Trong đoàn phim.
Phó Lăng Huyên nằm trên xe bảo mẫu, vừa đắp mặt nạ vừa bảo trợ lý đọc lời thoại cho mình. Nguyễn Thu cũng ngồi trên xe, cầm điện thoại lướt Weibo. Không biết lướt thấy gì, cô ta đột nhiên bật cười: “Chị Huyên, chị xem, thật thú vị.”
“Để chị xem.” Phó Lăng Huyên mở mắt, ý bảo Nguyễn Thư đưa điện thoại qua.
“Là cái này.” Nguyễn Thu đưa điện thoại đến trước mặt Văn Tâm, cười.
“Đây không phải con mèo đen của Văn Tâm sao, thôi thôi thôi, đem xa ra đi!” Phó Lăng Huyên cực kỳ sợ hãi, có vẻ bị chuyện con chuột lúc trước dọa sợ không nhẹ.
Nguyễn Thu vô tội chớp chớp mắt: “Chị Huyên, con mèo đen này thật đáng yêu.”
“Đáng yêu con khỉ! Giờ chị nhìn thấy con mèo này liền nghĩ đến con chuột kia, thức c.h.ế.t mất!” Phó Lăng Huyên giận đến mức không thèm đắp mặt nạ nữa, mắng to: “Có nói gì với đạo diễn cũng vô dụng, cũng không biết cô ta rót thuốc gì cho ông ấy nữa.”
Nguyễn Thu hơi do dự: “Chị Huyên, nếu chị thật sự không muốn thấy con mèo này, em có một ý này.”
“Ý gì?”
“Gần đây không phải xảy ra nhiều chuyện không hay trong phim trường sao? Em nghe nói, mấy con vật như loài mèo đen này rất tà ma, nghe nói sẽ mang đến xui xẻo.”
“Ý em là…”
Nguyễn Thu dừng một chút, trong mắt lóe lên tia độc ác: “Nghe nói, Tổng giám đốc Chu của phim trường này rất mê tín.”
Phó Lăng Huyên ngộ ra, lập tức lấy điện thoại gọi cho Tổng giám đốc Chu: “Xin chào Tổng giám đốc Chu, tôi là Lăng Huyên. Gần đây nghe nói phong thủy ở phim trường không được tốt, xảy ra nhiều sự cố…”
Phó Lăng Huyên là tiểu hoa đán tuyến đầu, lời nói có trọng lượng hơn Nguyễn Thu nhiều. Hơn nữa Chu Phong đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Sở Tịch, đang lo không tìm thấy người đổ vỏ đây. Vậy nên vừa nghe Phó Lăng Huyên nói xong đã tắt điện thoại, không đến nửa giờ Chu Phong đã mang theo người đến.
Lúc đó Văn Tâm còn đang thuận lợi đóng phim, đột nhiên một đám người khí thế ào ạt xuất hiện, xông thẳng đến chỗ mèo đen.
Văn Tâm sao còn quay được nữa, chạy như bay đến che trước mặt Nhóc con nhà mình: “Mấy người muốn làm gì?”
Chu Phong khách khí cười cười: “Chào cô Văn Tâm, tôi là người phụ trách phim trường Chu Phong, có chuyện muốn thương lượng với cô.”
“Chuyện gì?” Văn Tâm lạnh lùng nhìn ông ta.
“Là chuyện về con mèo này.” Chu Phong dán mắt nhìn mèo đen sau lưng Văn Tâm, đối diện với đôi mắt vàng kim của mèo đen, theo bản năng co người lại: “Cô không cảm thấy từ sau khi nó đến phim trường, phim trường này xảy ra nhiều chuyện xui xẻo lắm sao?”
“Thời đại nào mà còn mê tín như vậy?” Văn Tâm không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-15-hai-nguoi-nay-co-quan-he-tu-khi-nao-vay-2.html.]
“Thà tin còn hơn không.” Chu Phong bơm lại lá gan, nghĩ đến việc sau khi xảy ra chuyện của Sở Tịch, đám cổ đông cứ căn chặt trách móc anh, bên trên cũng liên tục cho người đến kiểm tra an toàn, càng nhìn mèo đen không vừa mắt: “Tóm lại, nếu cô muốn đóng phim ở đây, nhất định phải theo quy củ của tôi.”
“Ha, quy củ gì chứ, là do ông nhìn Nhóc con nhà tôi không vừa mắt thôi.” Văn Tâm cười lạnh một tiếng, càng che kín Nhóc con nhà mình, tư thái như muốn sống c.h.ế.t cùng mèo luôn.
Chu Phong cợt nhả: “Cô Văn, chỉ là một con mèo mà thôi, huống chi, tôi đã nói chuyện với Phó tổng Tần của cô, nếu cô không hợp tác…”
“Tần Mạn bà ta là cái thá gì, cũng dám quyết định chuyện của tôi?” Văn Tâm tức đến mức nói không kiêng kị.
Mặt Chu Phong cương lại, thân là người phụ trách của phim trường, ông ta chưa bao giờ bị người ta xem thường như vậy. Dù gì cũng chỉ là một con mèo mà thôi, ông ta không nghĩ đến Văn Tâm lại phản kháng kịch liệt như vậy.
Lúc ấy đồng ý với Phó Lăng Huyên thứ nhất là chỉ muốn cho cô ta mặt mũi thôi, hai là ông ta quả thật cảm thấy mọi chuyện xui xẻo gần đây nhất định có nguyên nhân. Giọng điệu Chu Phong cứng rắn hơn, nhìn Hứa Thiên Hợp: “Đạo diễn Hứa, ông cũng nói một câu đi.”
Ý của Chu Phong rất rõ ràng, hôm nay ông ta phải mang con mèo đen này đi, phải để con mèo đen này biến khỏi phim trường. Nếu không giải quyết được chuyện này, đừng nói Văn Tâm, toàn bộ đoàn phim “Khí Phi” đều bị liên lụy.
Lập trường của Văn Tâm rất kiên định, nhưng những người khác trong đoàn phim, đặc biệt là đạo diễn Hứa Thiên Hợp thì không như vậy. Quả nhiên, Hứa Thiên Hợp do dự một chút cũng bắt đầu khuyên Văn Tâm: “Văn Tâm, hay cô suy xét gửi mèo về nhà nuôi đi?”
Văn Tâm mặc phục diễn nặng nề ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu mèo đen, nghiêm mặt nói: “Nếu ngài cảm thấy Nhóc con ảnh hưởng đến công việc thì tôi có thể hiểu, nhưng vì nguyên nhân này thì tôi không thể tiếp nhận. Nếu mấy người thật sự muốn đem mèo của tôi đi, được, tôi cũng đi.”
Mèo đen ngẩng đầu lên nhìn Văn Tâm, đôi mắt vàng kim ánh lên tia sáng khác lạ. Hình như, anh đã xem nhẹ cốt khí của người phụ nữ này rồi.
“Nếu đã vậy thì cô Văn cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Chu Phong cau mày, đang muốn ra lệnh cho thủ hạ ra tay thì đúng lúc này, một chiếc Lincoln màu đen lặng lẽ dừng lại trước mặt mọi người.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn lạnh lùng. Thấy rõ chủ nhân chiếc xe là ai, sắc mặt Chu Phong thay đổi: “Trợ lý Đường, sao ngài lại đến đây?”
Cả giới tài chính của thành phố N đều biết rõ, Đường Duệ là người thân tín nhất của Kỳ Trưng, mà Kỳ Trưng lại là người thừa kế được lão gia tử nhà họ Kỳ xem trọng nhất. Chu Phong chỉ là người phụ trách phim trường thôi, nhà họ Kỳ là cổ đông lớn nhất của khu phim trường này đó!
“Cô Văn, Tổng giám đốc Kỳ muốn gặp cô, không biết bây giờ cô có thời gian không?” Xem nhẹ tất cả mọi người ở đây, Đường Duệ nhìn về phía Văn Tâm.
Trừ Hứa Thiên Hợp đã sớm chuẩn bị tâm lý, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cái gì? Kỳ Trưng muốn gặp Văn Tâm? Hai người này có quan hệ từ khi nào vậy?
Người khiếp sợ nhất là Chu Phong. Ông ta chỉ xem Văn Tâm là một minh tinh quèn mới dám lớn gan trực tiếp tìm đến bắt mèo như vậy, không ngờ Văn Tâm lại có quan hệ với Đại cổ đông Kỳ Trưng, nếu Văn Tâm cáo trạng với Kỳ Trưng thì ông ta…
Vẻ mặt Văn Tâm thản nhiên: “Gặp thì gặp, nhưng tôi muốn mang mèo của tôi theo.”
Đường Duệ đồng ý không do dự: “Không thành vấn đề, đem mấy con mèo cũng được.”
Chu Phong: “…”