Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 11: Không ngờ con lại là con mèo như vậy (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:54:16
Lượt xem: 47
Về khách sạn, Văn Tâm đã thấy có gì đó không đúng.
Cái quỷ gì vậy, Tần Mạn chỉ đặt thuê cho cô một gian phòng tiêu chuẩn thôi hả? Công ty chia cho bà ta ít nhất một nửa thù lao đóng phim đó!
Phòng tiêu chuẩn thì thôi đi, ngay cả bếp và tủ lạnh cũng không có, sao cô nấu cơm cho Đại lão đây, chả lẽ suốt ba tháng này để Đại lão ăn thức ăn cho mèo sao?
Đại lão ăn thức ăn cho mèo tương đương với ăn không ngon, ăn không ngon tương tương với Đại lão nổi giận. Tưởng tượng đến Đại lão nổi giận, Văn Tâm đứng ngồi không yên.
Cô gọi điện cho Tần Mạn: “Phó tổng Tần, tôi cũng đóng vai nữ số hai mà, không nói phòng tổng thống thì ít nhất cũng có tư cách ở phòng hạng sang chút chứ?”
“Ài, gần đây tài chính công ty có chút căng thẳng, cô chịu uất ức xíu nha.” Tần Mạn giả mù sa mưa than thở.
Văn Tâm không cần nghe cũng biết bà ta nói dối, cười ra tiếng: “Phó tổng Tần, tôi uất ức không sao, dù sao cũng quen rồi mà. Chỉ là bà cũng biết cả đoàn phim đều ở chung khách sạn, không chừng có ngày nào đó mấy diễn viên chung đoàn đến phòng tôi đối diễn, bà xem nếu bị họ thấy công ty chúng ta keo kiệt vậy thì họ sẽ nghĩ thế nào?”
“…” Tần Mạn tức đến mức nửa ngày không nói nên lời.
Cũng đúng, trong giới này quen thói giẫm cao đạp thấp, trong mắt mấy tinh minh kia cũng chỉ có danh lợi. Nhỡ như họ vì chuyện phòng này mà có ấn tượng không tốt với Lợi Thiên, như vậy sau này Lợi Thiên muốn hợp tác với họ cũng khó khăn hơn.
Văn Tâm lại châm dầu vào lửa: “Đương nhiên, nếu bà không ngại, tôi cũng không có ý kiến.”
Tần Mạn cân đối lợi hại một hồi, đành cắn răng đồng ý: “Giờ tôi sẽ liên hệ lại bên khách sạn đổi một phòng hạng sang cho cô.”
Văn Tâm: “Phải có phòng bếp tủ lạnh đó~”
Tần Mạn: “…” Sao cô không yêu cầu thêm phòng gym, phòng vũ đạo luôn, trực tiếp lên trời luôn đi!
Đương nhiên, bất mãn thì bất mãn, Tần Mạn cuối cùng vẫn đặt lại một phòng hạng sang cho cô.
Tối đến, hai người một mèo chuyển sang phòng lớn. Có điểm này không hoàn mỹ là không gian trong phòng có hạn. Tổng cộng hai phòng, một phòng Lý Tinh Tinh ở, một phòng khác…
Văn Tâm đang định thay quần áo và Đãi lão nằm ăn vạ trong phòng không chịu đi mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ừm… Nhóc con, hay là, con tránh ra chút đi?” Văn Tâm nhịn không được kiến nghị.
Mèo đen làm bộ nghe không hiểu, đôi mắt khẽ híp, bất động như núi.
Văn Tâm: “…” Nhìn không ra con lại là một con mèo háo sắc vậy! Mẹ đúng là nhìn nhầm rồi!.
Mèo đen vẫn bất động.
Theo lý mà nói, lấy sự hiểu biết của Văn Tâm với Đại lão một, anh chắc chắn không phải loại người ham muốn sắc đẹp, nếu không có nhiều cơ hội vậy đã chiếm hết tiện nghi của Văn Tâm từ lâu rồi, đâu đến mức chỉ ôm ôm xoa xoa một cái cũng khó khăn như vậy.
Trừ phi… Văn Tâm bị nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-11-khong-ngo-con-lai-la-con-meo-nhu-vay-2.html.]
Trong mắt Văn Tâm hiện lên nét cười.
Vẫn bị nghi ngờ sao?
Nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn. Dù kỹ thuật diễn của cô tốt, nhưng chung quy vẫn khác biệt với nguyên chủ, hơn nữa thái độ của cô với Đại lão một khác biệt quá lớn, Đại lão nghi ngờ cũng là việc đương nhiên.
Nhưng Văn Tâm không định trực tiếp nói chân tướng cho Đại lão một, Đại lão muốn nghi thì cứ nghi đi. Dù sao cũng không có chứng cứ.
Vì thế, Văn Tâm không coi ai ra gì cởi quần áo. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dây tơ lụa, vừa ôn nhu trí thức vừa hiện khí chất dáng người. Nhẹ nhàng kéo một cái, dây áo trượt từ cánh cổ trắng nõn xuống, rồi lại xuống nữa…
Mèo đen cứng đờ tại chỗ.
Thay quần áo xong, Văn Tâm buồn cười nhìn mèo đen cố tình xoay người đi, trong lòng nói, muốn đấu cùng chị hả, Đại lão ngài vẫn còn non lắm.
Nhưng cứ mãi như vậy cũng không tiện. Nếu có thể, Văn Tâm vẫn muốn mua một cái biệt thự nuôi mèo như trong thế giới của mình, vậy mới tự tại, hơn nữa không gian và phạm vi hoạt động của mèo cũng sẽ lớn hơn.
Nghĩ như vậy, Văn Tâm nhịn không được thở dài.
Lý Tinh Tinh gõ cửa vào: “Sao vậy chị Tâm Tâm, có chuyện gì sao?”
Văn Tâm lắc đầu, chớp chớp mắt tủi thân: “Chị chỉ nghĩ, lúc chúng ta về khách sạn có nhìn thấy biệt thự trên đường, nếu chị nổi tiếng hơn, chúng ta có thể ở biệt thự mà không phải sống ở đây rồi.”
Lý Tinh Tinh sửng sốt: “Là cái biệt thự nhỏ có tường rào đỏ sao?”
Văn Tâm gật đầu: “Đúng vậy, trong vườn còn trồng tường vi, thật đẹp.”
“À, em biết của ai.” Lý Tinh Tinh bừng tỉnh đại ngộ.
“Em biết?” Văn Tâm kinh ngạc.
Lý Tinh Tinh đột nhiên lộ ra biểu tình đặc biệt sùng bái: “Em đương nhiên biết chứ, ở khu vực phim trường này, bất kể minh tinh nổi tiếng cỡ nào cũng chỉ có thể ở khách sạn, chỉ trừ một người ngoại lệ.”
“Đó là…”
“Sở Tịch đó! Chị Tâm Tâm không biết Sở Tịch sao?”
“Sở Tịch?” Văn Tâm thấy cái tên này có chút quen tai, lại không nghĩ ra được đã nghe ở đâu.
Giây tiếp theo.
Ting! Ting! Điện thoại Văn Tâm và Lý Tinh Tinh đồng thời vang lên.
Điện thoại Lý Tinh Tinh báo tin tức mới nhất của minh tinh, mà điện thoại Văn Tâm là cuộc gọi của cửa hàng thú cưng…