Đối với cần bạc hà mèo nồng độ thấp trong bánh mì, hiện tại cậu chỉ thấy thơm và dễ chịu, sẽ không bị nghiện.
Cậu dùng khăn giấy bọc bánh mì hết lớp này đến lớp khác, cho đến khi mùi hương thoang thoảng của cần bạc hà mèo cũng gần như biến mất.
Ninh Cửu ghé sát ngửi ngửi, xác định mình không ngửi được mùi cần bạc hà mèo nữa, mới yên tâm đi ngủ.
Đối với cậu mà nói, chiếc bánh mì này không chỉ là cần bạc hà mèo mà mèo không thể cưỡng lại, là mùi hương pheromone quen thuộc của tiên sinh Alpha, mà còn là...
Món quà đầu tiên cậu nhận được trong đời.
Một đôi chuông leng keng cũ rách là món đồ chơi duy nhất của mèo nhỏ, đã cùng cậu trải qua những tháng ngày dài đằng đẵng buồn tẻ và tối tăm trong nhà máy.
Trong những ngày tháng tăm tối không thấy ánh mặt trời ở nhà máy, Ninh Cửu chưa từng nghĩ tới, bên ngoài bức tường cao của nhà máy, còn có nhiều đồ chơi thú vị đến vậy.
Cậu đặt chiếc bánh mì đã được bọc đến mức không còn nhìn ra hình dạng ban đầu xuống dưới gối.
Mèo nhỏ hy vọng món quà đầu tiên trong đời mèo của mình, sẽ mang đến cho cậu một giấc mơ chỉ liên quan đến hạnh phúc.
Chương 8: Sợi chỉ đỏ quấn mèo
Nụ cười trên mặt mèo nhỏ rõ ràng nhiều hơn.
Sự mới lạ của đồ chơi vẫn chưa giảm bớt sau một thời gian dài, Ninh Cửu đuổi theo con chuột đồ chơi lên dây cót chạy khắp nhà, tận hưởng niềm vui săn mồi và khám phá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-con-xinh-dep-duoc-ba-nuoi-nuong-chieu/30.html.]
Tất nhiên, mèo nhỏ càng quấn quýt người chủ đã mang cậu về nhà hơn.
Cậu luôn đúng giờ buông món đồ chơi yêu thích xuống, ngồi trước cửa nhà, vẫy đuôi trắng, chờ cửa mở ra, nói câu "Chào mừng về nhà".
Ngôi nhà rộng rãi thoáng đãng này, ngoài đồ đạc ấm áp, còn vì sự xuất hiện của mèo nhỏ mà thêm một chút hơi thở gia đình.
Hôm nay, Mộ Cảnh Dật mở cửa, không thấy bóng dáng trắng quen thuộc trong tầm mắt.
Ánh mắt anh tìm kiếm khắp phòng khách, nhưng vẫn không thấy mèo nhỏ đâu.
"Trần dì, dì có thấy Ninh Cửu đâu không?"
Trần dì đang bận rộn trong bếp ngó đầu ra, nhìn quanh phòng khách.
Ninh Cửu luôn đúng giờ nhìn chằm chằm vào đồng hồ trong phòng khách, chỉ chờ sẵn ở cửa nhà từ sớm, chứ không bao giờ đến muộn.
"Mèo nhỏ có phải đang chơi trong phòng ngủ không? Chiều nay tôi thấy nó ôm đồ chơi chạy lên đó, sau đó thì không thấy nữa."
Mộ Cảnh Dật đáp lại một tiếng, nới lỏng chiếc cà vạt được thắt cẩn thận, chạy lên lầu.
Anh cảm thấy bồn chồn không rõ lý do, không phải vì mèo nhỏ không ra đón anh như thường lệ mà tức giận, mà là lo lắng mèo nhỏ gặp chuyện gì.