Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS25 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:43:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc , còn nghĩ gì nữa. Chỉ thấy m.á.u bốc nóng trong lồng ngực. Ta và hai nữa lao thẳng xuống dòng dữ. Nước đập ầm ầm mặt, cuốn chúng xoay như lá mục. Ta c.ắ.n chặt răng, lặn sâu, vươn tay chộp lấy , cảm giác những dòng cơ bắp của trơn tuột như cá.
Cả ba chúng cùng giật mạnh, từng nhịp giằng co với dòng nước như vật lộn với một con mãnh thú. Một khắc kéo một khắc giành giật sinh mạng. Tim nổ tung trong lồng ngực, thở rát bỏng như lửa, cơ bắp run rẩy như vỡ toạc. Và , bằng cả sức còn sót , chúng cũng lôi và đứa trẻ lên bờ. Ta ngã gục, n.g.ự.c phập phồng, mắt tối sầm, tiếng gió, tiếng nước, tiếng gào hòa thành một tiếng trống khổng lồ dội nát cả tâm can.
Cả ba chúng ngã sấp bờ đất trơn nhầy, thở dốc như bò từ miệng quỷ. Lưu Thạch và đứa con gái sõng soài cạnh , run bần bật, môi tím tái. Tay gãy quặt một góc kỳ dị, xương như trồi khỏi da, m.á.u lẫn bùn chảy thành từng vệt đỏ nâu. Hắn gắng nâng nửa lên nhưng đau đến mức chỉ rên một tiếng khàn đặc gục xuống.
Con bé nhẹ như cọng rơm, lạnh buốt, thở yếu ớt như tàn đóm trong gió. Dù giành sự sống, nước sặc vẫn n.g.ự.c nó phập phồng gấp gáp, đôi mi khép chặt như kịp thoát khỏi tay tử thần. Ta quỳ xuống, bàn tay run run vuốt nước gương mặt bé xíu, rõ tim đập loạn trong lồng ngực, từng nhịp như vỡ tung.
A Lan lao đến, gào một tiếng xé lòng, ôm chặt đứa bé ngực. Tiếng của nàng khản đặc tắc nghẹn, gọi gọi tên con gái A Miên, run rẩy như sắp ngã quỵ. A Đồng đằng , nước mắt lưng tròng, đôi mắt đầy hối hận, run run : “Nương là tại con , trông cẩn thận, tất cả tại con, nương”. Ngọn đuốc trong tay bà Ngô thị run bần bật, ánh lửa chập chờn soi xuống dòng sông đỏ ngầu, trông như nén nhang cháy dở tiễn biệt linh hồn, mỗi đốm lửa lả lơi như nước mắt của đêm.
Xung quanh, dân ùa tới. Một bà cụ cầm miếng vải thô quấn tạm cánh tay gãy của . Một khác nâng đầu con bé, ghé miệng hà , bóp nhẹ n.g.ự.c cho nước chảy . Tiếng gọi tên con bé hòa trong tiếng mưa như d.a.o cứa.
Lưu Thạch khẽ mở mắt, cặp mắt đỏ ngầu, môi bật máu. Hắn gì đó nhưng cổ họng chỉ bật tiếng khò khè. Ánh mắt dừng con gái, run rẩy như một ngọn đèn gió, chuyển sang trong đó nỗi ơn, tuyệt vọng, cả lời trăng trối thành tiếng.
Ta nắm chặt vai , cảm giác xương gãy lạo xạo tay, giọng trầm và dứt khoát:
“Đừng gì. Ngươi còn sống, con ngươi còn thở. Chúng sẽ cứu cả hai.”
Mưa vẫn quất xuống như roi, từng sợi nước quăng quật như xé nát đất trời, nhưng bờ đê vang dậy tiếng hô hoán, tìm thầy thuốc, nhóm lửa, kéo bạt che mưa. Ánh đuốc run rẩy soi xuống hai hình bé nhỏ co ro đất, đỏ bầm như tượng đá mới kéo lên từ đáy sông.
Rốt cuộc, vẫn mười sinh mạng thể trở về. Ta siết chặt bàn tay đến bật máu, trời đêm sầm sập mà thấy tiếng tim dội thành nhịp trống tang. Tiếng thương khuất kịp lịm thì trống lệnh dội ầm ầm, rung chuyển cả triền đê. Nước mắt vẫn còn vắt gò má, nhưng đôi bàn tay tự siết chặt lấy cuốc xẻng. Một lão nông tóc bạc run rẩy chống cuốc, cổ họng khản đặc mà bật thành tiếng hét như xé trời:
“Thân nhân chúng , mồ hôi và m.á.u của chúng hòa xuống dòng nước ! Nếu giữ Túc Châu, chẳng phụ công xuống ?!”
Tiếng hô đáp vang rền như búa nện trời đất:
“Không phụ! Không phụ!”
Hai chữ dậy lên, át cả tiếng sấm, át cả tiếng mưa, lan như lửa bén cỏ khô. Những gương mặt tái mét vì sợ hãi nay đỏ rực, mắt rực như lửa, vai gồng xiết, chuyền tay đào đất, vác đá chèn đê. Mỗi nhát cuốc như một lời thề khắc xuống tim đất, dồn hết sức mạnh cho Lưu Thạch, như thể vẫn đang đó, vai kề vai giữa hàng ngũ.
Từ đêm , nhuệ khí bùng lên, tăng gấp trăm như ngọn gió lốc cuốn sạch do dự. Ở đầu , một vạn đại quân từ phủ Dương Châu vượt núi, dầm mưa tiến đến, cùng đào ngược từ Mân Giang sang. Họ chia thành hàng dài bất tận, nhát cuốc nối nhát cuốc, chuyền tay từng gánh đất, mở từng tấc lòng sông cũ như mở một con đường sống cho dân . Trống trận nổi dồn dập, tiếng “thùng thùng” vang vọng như sấm động trong lòng đất, át cả tiếng gió gào mưa giận, hun đúc sĩ khí. Ánh đuốc đỏ bập bùng hắt bóng chằng chịt triền đê, tựa cả một đạo quân lửa đang nghênh chiến với cuồng nộ của trời.
Ba ngày hai đêm, trời đất như biến thành bức tranh mực vỡ tung. Máu hòa bùn, mồ hôi hòa mưa. Người ngã xuống đếm xuể, nhưng lớp vẫn ầm ầm lao tới, mắt đỏ rực, tay ghì chặt cuốc xẻng, rìu búa. Không ai kịp , ai kịp nghỉ. Chỉ còn tiếng hô dồn dập, như sấm dậy giữa giông bão: “Đào! Đào nữa! Đào nữa!”
Một vạn năm ngàn con , trong ba ngày hai đêm, nên điều lẽ mất hai vạn nhân công trong bảy ngày mới xong. Đó còn là sức nữa đó là sức của những sinh linh dồn đến đường cùng mà vùng dậy, là lời thề khắc xuống lòng đất, là một kỳ tích khắc tên trời cao, biến bờ đê thành chiến hào bất tử.
Khoảnh khắc định mệnh ập đến. Tổng đốc và phụ , trong ánh mắt bùng lên cùng một ý chí hoặc thành công, hoặc táng cùng con đê . Không chần chừ nữa, lệnh cho mìn nổ hô vang.
“BÙM!” – một tiếng nổ kinh thiên động địa x.é to.ạc màn mưa, dội thẳng lòng đất như sấm sét từ đáy trời. Triền đê rung chuyển, đất vỡ tung, nước tung bọt trắng xóa, trời nghiêng ngả. Khúc ngách cuối cùng x.é to.ạc , mở phăng cánh cửa sinh tử cho cả Túc Châu.
Ngay lập tức, con hồng long Dương Tử gầm vang, như chọc giận đến tận xương tủy. Nó dồn hết cơn thịnh nộ lao cuồn cuộn cửa mới mở, sóng nước như vạn quân thiết kỵ hùng hổ xông trận. Bờ đê chấn động, đất trời run rẩy. vì ập xuống nuốt chửng Túc Châu, dòng hung thủy chuyển hướng, hộc lên cơn giận cuối cùng gào thét lao về dòng Mân Giang, rút dần thung lũng hoang vu.
Gió giông bỗng như nghẹn . Trời đất cơn gầm rú rơi tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp như những giọt lệ nhẹ nhõm. Từng dân quanh, chớp mắt mà tin nổi sự thật mắt. Rồi bỗng một tiếng bật , kéo theo một tiếng , trăm ngàn tiếng òa lên cùng lúc.
Người dân quỳ rạp xuống bùn, cuốc xẻng trong tay vung lên thành những ngọn cờ khải trong mưa gió. Có ngửa mặt hét, gục xuống đất nức như trẻ thơ, đ.ấ.m tay n.g.ự.c bật đến run cả vai. Quân sĩ giơ cao cuốc xẻng, hò reo át cả bão tố, tiếng reo dậy trời như hồi kèn chiến thắng một trận tử chiến.
Kỳ tích thành. Sinh linh vạn hộ cứu. Trong cơn giông dữ, Túc Châu hồi sinh – chỉ là một miền đất bảo , mà còn là trái tim của muôn một nữa tụ , thành sức mạnh đẩy lùi lưỡi hái tử thần.
Ta ngẩng đầu lên, nước mưa hòa cùng lệ nóng chảy dài má, lồng n.g.ự.c dồn dập, bỗng gào to cùng muôn dân:
“Túc Châu… cứu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss25-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
Tiếng dứt, tiếng bùng lên như sấm vỡ: tiếng hò reo, tiếng , tiếng cuốc xẻng nện xuống đất vang như trống khải . Dù mưa vẫn còn trút xuống trắng trời, cái rét buốt vẫn cào da thịt, nhưng nỗi căng thẳng treo lơ lửng suốt mấy ngày đêm tan như khói.
Giờ đây, điều khẩn yếu nhất còn là cuốc xẻng t.h.u.ố.c nổ, mà chính là thảo dược, áo khô và lương thực – những thứ thể níu giữ sinh mệnh cho năm ngàn dân đang run rẩy giữa vùng tai ương. Cha và tổng đốc đại nhân, từng khắc từng canh, vẫn ngóng trông về phương Bắc – nơi Kinh thành Hoàng thượng cùng triều thần – khẩn thiết chờ đoàn tiếp tế sớm ngày giải nguy.
Không phụ niềm mong đợi của muôn , ngay sáng hôm , trong màn mưa dày đặc, những hàng lầm lũi hiện . Đoàn cứu trợ từ Kinh thành cuối cùng đến, mang theo từng gùi thảo dược, từng xấp vải khô, bao lương thực và gánh than củi nối tiếp dứt. Mưa vẫn rơi nặng hạt, đất trời còn phủ lạnh lẽo, nhưng chính trong khoảnh khắc , n.g.ự.c bỗng bừng lên một ngọn lửa ấm áp như vầng dương hé, thắp sáng niềm tin và xua tan dư âm bão tố.
Bỗng, giữa tiếng mưa dội ầm ầm và tiếng reo vang, văng vẳng một âm thanh quen thuộc:
“A Vỹ ca ca…”
Tim hẫng , ngỡ như ảo giác. , tiếng gọi vang lên nữa, trong trẻo, run rẩy mà tha thiết:
“A Vỹ ca ca!”
Ta sững , như níu chặt. Quay phắt về phía âm thanh, mắt mở to, lòng n.g.ự.c dồn dập. Và … c.h.ế.t lặng. Giữa dòng ướt sũng đang ùa tới, cha và nương gùi nặng vai, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y bước vội. Đôi mắt họ lo lắng sáng lên niềm vui khôn tả. Bên cạnh, Hỷ Nhi cùng Chiêu Nhi chạy nhào về phía .
Chiêu Nhi, gương mặt đỏ bừng trong mưa, nụ rạng rỡ như xé toang màn giông bão, đôi mắt sáng long lanh như ngọc. Nàng gọi, mái tóc ướt bết nước lay động trong mưa:
“A Vỹ ca ca!”
Ta còn phân biệt nổi mơ thật. Mệt mỏi, rét buốt, những ngày đêm căng như dây đàn… dồn cả một khắc , khiến tê dại. Nước mắt hòa mưa, nhòa mắt. Một tiếng nghẹn bật từ lồng n.g.ự.c run rẩy:
“Cha ... nương ... Hỷ Nhi… Chiêu Nhi…thật sự là… ?”
Khoảnh khắc , giữa mưa gió tơi bời, như kéo khỏi vực sâu trở về mặt đất, trái tim run lên, ngỡ ngàng dâng tràn niềm hạnh phúc đến nên lời.
Ta lao về phía họ, chân vấp bùn trơn mà chẳng , chỉ chạy, chạy đến khi thở đứt quãng. Mỗi bước như xuyên qua một giấc mơ thật ảo. Hỷ Nhi lao tới, khuôn mặt ướt mưa mà sáng như hoa, mắt đỏ hoe nhưng môi mím để khỏi . Cha và nương cũng đến gần, nắm chặt vai , run mà bàn tay vẫn ấm như ngày nào.
Ta cả bốn , tim còn đập dồn dập vì kịp tin mắt . “Sao các đến đây? Ở đây nguy hiểm lắm…” – buột miệng, giọng run gắt.
PMD
Hỷ Nhi ngẩng đầu, mái tóc ướt sũng dính gò má, đôi môi cong lên như như giận:
“Chúng đường xa đến với , mà còn chất vấn? Huynh thèm mời chỗ trú, còn trách tụi nữa ?”
Nói xong, nàng khẽ hất nước mưa vai, ánh mắt trách móc ánh lên niềm vui long lanh. Ta chợt thấy ngốc nghếch, vội vàng đưa cả bốn trướng. Ta gọi nhóm lửa, trải chăn, pha nóng, tự tay sắp xếp chỗ nghỉ cho từng . Đến khi thứ yên , mới xuống, thở phào như đặt tảng đá nghìn cân xuống đất.
Hỷ Nhi bên bếp lửa, đôi tay khẽ chà chà tìm ấm, giọng nàng chậm rãi nhưng vẫn run run vì mệt. Thì ông chủ Phúc Ký chính là tể tướng đương triều Triệu Mẫn. Nghe tin Túc Châu gặp lũ, ông dồn bộ lương thực, thảo dược, nhu yếu phẩm đoàn cứu trợ để tiếp tế cho dân. Đoàn viện trợ đang mặt ở đây là của Phúc Ký, cùng đoàn quan quân do triều đình phái xuống.
Nghe tin, Hỷ Nhi xin theo . Khi cha nương chuyện, hai cũng khẩn khoản đòi theo. Ban đầu Hỷ Nhi còn do dự, hai tuổi, đường xa lắm khổ cực, lỡ xảy điều gì nàng gánh nổi. nương nhiều quá, nhất quyết đòi , nên cuối cùng nàng đành thuận theo, đưa cả Chiêu Nhi để tiện chăm sóc.
Giọng kể đều nghẹn, nhưng ánh mắt nàng vẫn sáng như thuở nào. Lửa bếp lách tách, soi rõ bốn khuôn mặt thuộc bên giữa gió mưa dồn dập. Ta từng một, cảm giác như bơi khỏi một cơn ác mộng dài, giờ mới chạm ấm của thực tại.
Cha nương , ánh mắt chan chứa tự hào, giọng nghèn nghẹn mà vẫn vang rõ:
“Con trai … giỏi quá! Lập công lớn . Cha quan binh ở đây kể hết .”
Cha to, bỗng bật ha hả, tiếng trầm mà ấm, như xua bao mưa gió của những ngày qua. Bên cạnh, Hỷ Nhi và Chiêu Nhi cũng tủm tỉm , đôi mắt híp lấp lánh như cánh hoa còn đọng sương.
Ta đưa cả bốn đến bái kiến phụ và Tổng đốc đại nhân. Ai nấy đều chắp tay vái chào, khung cảnh vốn nặng nề giờ bỗng ấm lên như nắng.
Đêm , chúng cùng bên dùng một bữa cơm quây quần, bữa cơm đầu tiên chuỗi ngày vật lộn với nước lũ. Nhờ đoàn viện trợ, mâm thêm vài món thịt, vài chén canh nóng nghi ngút khói. Mưa ngoài vẫn rả rích, nhưng bên trong trướng, ánh đèn dầu và tiếng rộn rang như thêm sinh khí cho nơi hoàng tàn, lạnh lẽo .