Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS24 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-30 12:11:59
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông đến đây, đôi mắt ầng ậc nước, viền mi run rẩy, như chỉ cần một cái chớp mắt thôi là lệ sẽ tuôn hòa cùng mưa gió.
Ta siết chặt nắm tay, m.á.u nóng dâng lên, từng chữ thốt như lưỡi cày cắm sâu đất:
“Nếu thể khoét lớn ngay, hãy khoét một lối nhỏ một khe khẩn cấp để dòng nước tự nó ăn sâu. Ta sẽ hướng dẫn nó, để Dương Tử bớt áp lực; việc của là chỉ đường, chứ buông xuôi phận.”
Tổng đốc im bặt, lắc đầu như kéo dài nỗi lo giữa trận cuồng phong:
“Làm thế chẳng khác nào đ.á.n.h cược với trời. Nếu nước ngoặt, tràn thẳng Túc Châu, thì hậu quả e rằng chẳng ai đủ sức gánh.”
Cả run lên rõ vì mệt vì quyết tâm giọng nặng như sắt nung:
“Nếu thất bại, xin lấy tính mệnh để chuộc !”
Cha rụt vụt lao tới, dang rộng hai tay che chở con, đôi mắt ầng ậng nước mà tiếng vang như sấm:
“Không! Nếu thất bại, cha con cùng gánh! Trách nhiệm để một con mang. Vì dân, cha con nguyện cùng chịu, sống c.h.ế.t chẳng rời!”
Vừa lúc , một nha dịch hớt hải xông , tiếng run như bật huyệt:
“Không ! Đê chính xuất hiện một vết nứt lớn!”
Tổng đốc tái mặt, môi mím chặt; trướng im xuống như cả gian phòng cùng nín thở. Cha , và tri huyện cùng hướng về ông với ánh mắt cầu xin quyết định từng nhịp tim như tiếng trống trận.
Ta bước lên, tiếng giày dội vang át cả tiếng mưa, giọng dứt khoát, từng chữ như đúc kim loại:
“Bẩm Tổng đốc, giờ khắc chọn là chờ chết. Thay vì đợi đê bỗng vỡ, hãy chủ động mở lối để nắm quyền sinh sát trong tay.”
Ánh mắt Tổng đốc chớp lên, trong đó sợ hãi, ngờ vực, một thoáng khâm phục. Ông trầm mặc, một tiếng gầm bùng nổ như chiếu chỉ từ miệng núi:
“Được! Truyền lệnh! Trích một vạn quân ở Dương Châu, hành quân thần tốc theo đường núi đến Mân Giang. Hợp lực với dân phu mở ngách thoát nước, một bên dân, một bên quân, hai mũi cùng tiến. Dốc lực; trong ba ngày mở bằng cửa thoát. Kẻ nào lùi bước, c.h.é.m tại chỗ!”
Lệnh truyền, trong trướng như bùng một ngọn lửa mới, sợ hãi hoán vị thành hành động. Tri huyện Hoàng Tấn nhanh chóng chuẩn . Mưa gào, gió thét, nhưng từ bụng một khúc khải nghẹn cuộc đấu với thiên nhiên giờ đặt lên bàn tay loài sống còn còn là lý thuyết mà là hành động.
Một thoáng bình yên mong manh len lồng ngực, như thể cơn sóng dữ ngoài uốn , tạm thời ngoan ngoãn xuôi dòng. Ta hít sâu, lạnh lẫn mùi bùn đất chui phổi như lưỡi d.a.o buốt. Chậm rãi, đưa tay vạt áo, rút một sợi dây thừng cũ kỹ – thứ từng quấn chặt suốt những ngày leo núi – giờ vẫn còn vương mùi đất ẩm, sương núi và cả dấu vết của một điều bất thường.
Ta đặt sợi dây xuống bàn. Âm thanh khô khốc khiến cả gian trướng im bặt. Ngẩng đầu lên, dằn từng chữ, giọng khàn nhưng lưỡi thép run ngầm bên :
“Còn một việc nữa, con bẩm tấu. Đây là sợi dây con dùng khi leo núi. Nó… đứt.”
Ánh lửa chập chờn soi lên gương mặt , mắt sắc như dao. Ta siết chặt tay, tiếp, từng chữ nặng như chì:
“Có kẻ cố ý cắt nó. Nhờ ơn tổ tiên phù hộ con mới còn mạng về đây. Nay con xin phụ và đại nhân soi xét… cho con một lời công đạo.”
Trong gian im phăng phắc, thở như giữ . Ngọn lửa bếp khẽ nổ lách tách, tiếng ngoài trời mưa rơi xa dần, chỉ còn sợi dây thừng giữa bàn như một bằng chứng của tội ác lặng lẽ, chờ phơi bày.
Tiếng dứt, sức lực cuối cùng trong huyết mạch cũng như hút cạn. Một cơn choáng váng ập đến, đầu óc cuồng, ánh lửa trong lò chập chờn mắt như muôn ngàn đốm tan loãng. Mọi thanh âm trong trướng bỗng chậm dần, xa dần, như tiếng gọi vọng từ đáy vực. Ta gắng giữ nhưng vô ích cả thể nặng trĩu, rơi xuống nền đất. Trong khoảnh khắc , chỉ thấy như ngọn đèn cạn dầu, vụt tắt giữa đêm bão, để lưng những đôi mắt kinh hoàng và tiếng gọi xé lòng còn vang vọng trong hư vô.
Khi mở mắt, ánh sáng mờ đục lách qua khe trướng, báo hiệu một ngày mới. Cả thể nặng nề như dìm trong bùn sâu, đầu quấn đầy băng vải, vẫn còn nhức nhối như búa bổ. Mưa ngoài trời ngừng trút xuống, tiếng ào ào dữ dội dội trướng, tựa thác lũ giáng thẳng từ trời cao. Ta gắng gượng chống tay dậy, cổ họng khát khô, với lấy chum bàn mà tu ừng ực. Nước ấm lăn qua cuống họng, cho chút sinh khí. Vừa lót qua loa, vội bước sang trướng của Tổng đốc.
Trong trướng, phụ mặt, cùng Tổng đốc và Ngự sử. Vừa thấy bước , cha hoảng hốt bật dậy, giọng dằn đầy lo lắng:
“Con tỉnh ? Thân thể hãy còn suy yếu, nên nghỉ thêm một ngày nữa mới .”
Ta xua tay, dồn hết sức cứng cỏi:
“Việc trị thủy là trọng yếu, con trụ , xin cha an tâm.”
Ta kịp hỏi tình hình thì cửa trướng bật mở, gió mưa ùa theo. Một viên tướng phụ tá mặt mũi tái nhợt, vội quỳ xuống, giọng lạc vì dồn dập:
“Bẩm các vị đại nhân! Quân cứu viện từ Dương Châu khởi hành, nhưng đường ngập lụt, nhanh nhất cũng một ngày nữa mới tới!”
Tiếng mưa đập dồn dập mái trướng như trống trận. Tổng đốc phắt dậy, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt nghiêm nghị tựa sắt thép:
“Một ngày… mà đê chỉ còn chống đỡ nhiều nhất ba đêm nữa!”
Ngự sử ngẩng lên, mắt vằn đỏ, khẽ buông tiếng than, tựa lời từ đáy gan ruột:
“… trời cao dồn ép con đến bước đường cùng thế …”
Sau đó cha kể chuyện qua loa nhưng rõ ràng, từng câu từng chữ như khắc trí nhớ. Khi quyết định mở ngách đưa , dân chúng bấy giờ hề đồng thuận; nhiều tiếng phản đối vang lên, lo sợ, oán hờn ùa như mưa xối. Tổng đốc Tống và phụ buộc tập họp dân , lấy bản đồ chỉ từng đoạn, rõ kế sách để an lòng .
Cha bước lên, giọng trầm nhưng rắn như thép, mắt thẳng mặt từng :
“Bắt đầu từ hôm nay, hoặc chúng liều một phen, mở lối cho nước thoát , hoặc khoanh tay chờ đê vỡ, tất cả chìm trong biển nước. Một nhát cuốc của hôm nay là một mạng mai ! Nếu chúng , mai con cháu sẽ chẳng còn quê hương để về!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss24-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
Lúc đầu còn do dự, nhưng lời như cú hô mở trận; bầu khí đổi. Những ánh mắt hoài nghi chầm chậm hóa cứng chuyển sang một quyết tâm lạnh lùng và sáng rõ. Từ giữa đám đông, một thanh niên lực lưỡng nhảy lên, tiếng hét của vang qua mưa:
“Ta theo thứ sử đại nhân! Dẫu c.h.ế.t cũng yên thứ hóa thành nước!”
Tiếng hô như bật lửa giữa đống rơm. Ngay tức thì, một tiếng đáp nổi lên, trăm tiếng nối :
“Theo! Theo! Cứu lấy quê nhà!”
Ngay cả những còn ngập ngừng đó cũng siết chặt cán cuốc, tay run nhưng mắt sáng lên niềm tin mới mẻ. Trong mưa gào, đoàn ùn ùn tiến triền đê; đuốc đỏ rực hắt bóng họ lên bầu trời ướt sũng, hình thành một dải lửa dài như mũi giáo xuyên qua đêm. Dân phu và binh lính, áo rách, lưng còng, nhưng bước chân họ nhất loạt, tiếng cuốc xẻng va vang như nhịp trống hiệu, như hàng ngàn chiến sĩ dồn tiến tử địa vì một lý do duy nhất: giữ lấy mái nhà, giữ lấy mạng .
Mưa gió gào thét, sấm chớp nổ liên hồi, tựa như trời đất nổi giận, dìm cả Túc Châu vực thẳm. Dưới chân đê, năm ngàn dân phu ven sông Dương Tử dầm trong nước lạnh buốt, áo quần sũng nát, bùn đất trét kín mặt mày. Tay cầm cuốc, cầm xẻng, họ hô vang, tiếng dội át cả tiếng mưa:
“Đào! Đào nữa!”
Nước ngập ngang bắp chân, sóng tràn lên trắng xóa, nhưng từng nhát cuốc, từng nhát xẻng vẫn giáng xuống đất ngừng. Người ngã gục, khác lập tức nhào thế. Máu lẫn bùn, mồ hôi hòa cùng nước mưa, nhưng trong mắt họ còn thấy phong ba, chỉ còn một niềm tin rực cháy: phía chính là sự sống còn của quê hương, là mái nhà, là vợ con, là sinh mạng của cả muôn dân.
Hôm , tiếng cuốc xẻng chan chát vang vọng khắp triền đê, hòa cùng tiếng mưa gào gió rít. Mỗi chuyến đất, mỗi gánh đá như những giọt máu, giọt mồ hôi đổ xuống cho quê hương. Từ già đến trẻ, từ trai tráng đến phụ nữ, cả một dải Túc Châu hóa thành một bức tường thịt xương, một ngọn thành đồng khắc trong ý chí: mở cho ngách sông, giữ cho bằng mảnh đất .
Giữa mưa tầm tã, từng nhát cuốc giáng xuống đất vang dội như tiếng trống trận. Tráng đinh Lưu Thạch, vai rộng lưng dài, cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi hòa lẫn mưa chảy thành dòng gò má đen sạm. Hắn vung xẻng bổ xuống, bùn đất tung tóe. Sau lưng là A Lan, thê tử của , đang gánh từng thúng đất nặng trĩu, bàn tay đỏ ửng, rớm m.á.u vì dây thừng cắt sâu. Nàng kêu một lời, chỉ c.ắ.n răng mà bước, ánh mắt dõi về chồng đầy kiên định.
Trong khi đó, bé A Đồng một tay ôm nồi cháo loãng, một tay dắt theo tiểu A Miên tới, cả hai gầy guộc, da vàng vọt, quần áo đều lấm bẩn, đôi chân trần ngập bùn lạnh, run rẩy :
“Cha ơi, ăn chút cháo kẻo ngã mất sức…”
Lưu Thạch con, ánh mắt hoe đỏ. Bàn tay thô ráp xoa lên mái đầu lấm tấm bùn đất của đứa trẻ, khẽ đẩy nồi cơm về phía A Lan:
“Đưa cho nương con. Ta còn sức.”
Không xa đó, bà lão Ngô thị, mái tóc bạc ướt sũng, lưng còng chống gậy, một tay cầm bó đuốc. Ngọn lửa lập lòe trong gió bão, bà khom lưng che chở, giữ lấy chút sáng mong manh cho dân phu. Ánh đuốc run rẩy nhưng vẫn kiêu hãnh, khiến bao cánh tay càng siết chặt cuốc xẻng, lòng thêm vững vàng.
Những nồi cháo nóng, những bó đuốc đỏ, những bước chân bì bõm ngập trong bùn… tất cả hợp thành một khung cảnh khẩn trương, lòng sục sôi, dữ dội chẳng kém gì nước lũ ngoài sông.
Trên bầu trời Túc Châu, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp xé trời, mưa xối xả ngừng. Người bảo đó là ông Trời nổi giận, cản bước quân dân đang dốc cạn sức lực. giữa bão giông mịt mùng, ngọn đuốc run rẩy trong tay bà lão vẫn sáng, nồi cháo nóng trong tay đứa bé vẫn tỏa hương, và tiếng cuốc xẻng vẫn dồn dập vang lên. Người ngã xuống, kẻ khác lập tức thế . Không một ai lùi bước.
Ta lặng, áo quần sũng nước, tóc đen bết vai. Trong lồng ngực, một ngọn lửa bùng lên, thôi thúc điều gì đó. Ta bước lên gò đất cao, cất giọng vang vọng giữa mưa gió, giọng hòa cùng tiếng sấm dội:
“Ông Trời thể thử thách, nhưng lòng Túc Châu là tường đồng vách sắt! Hôm nay, dẫu mưa gió cuồng nộ, cũng mở ngách dẫn dòng! Nếu giữ Túc Châu, thì lấy m.á.u xương chúng đê, giữ quê hương !”
Tiếng dội vang, hòa cùng tiếng sấm sét, khiến cả triền đê chấn động. Hàng ngàn cuốc xẻng giáng xuống bùn đất, chan chát như tiếng trống trận. Tiếng hô “Giữ Túc Châu!” vang lên rền rĩ, cuộn trào như sóng lũ, át cả mưa gió đang gầm thét.
đúng lúc , từ hạ lưu vọng đến một âm thanh rền vang khủng khiếp. Mặt đất rung chuyển, cả triền đê lắc lư như sắp vỡ. Nước sông trào lên, tung bọt trắng xóa như đàn mãnh thú thoát chuồng.
PMD
Một binh lính hớt hải lao tới, hình ướt sũng, thở đứt quãng:
“Bẩm Tổng đốc! Đê phụ rung chuyển dữ dội, nước tràn quá lưng chừng! Nếu vỡ, ba thôn chân đê sẽ nuốt chửng!”
Lời báo như lưỡi d.a.o xé ngang khí, khiến cả đám c.h.ế.t lặng. Ngoài , mưa quất xối xả, gió thốc từng cơn như roi, sấm sét nổ đùng đoàng tựa ông Trời nghiền nát cả Túc Châu.
Ngay khi tiếng hoang mang kịp dâng cao, lao thẳng đê phụ, tay siết chặt cuốc sắt, giọng rền vang át tiếng mưa:
“Đê chính là mạch sống, đê phụ là cánh tay. Cánh tay gãy thì thể cũng khó mà vững! Ai theo , cùng gia cố đê phụ, cầm cự đến khi mở xong ngách Mân Giang!”
Lưu Thạch quăng cuốc , hét vỡ trời:
“Dù m.á.u thịt hóa đá cũng quyết giữ đê!”
Tức thì hàng trăm ùa tới vai gánh đất đá, tay vác cọc gỗ, kẻ lấy chính chèn lỗ nước tràn. Tiếng trống thúc quân dồn dập, tiếng hô “Giữ đê! Giữ đê!” vang dội, át cả sấm sét. Dưới ánh chớp loang loáng, dân Túc Châu hóa thành tượng thép, m.á.u hòa mưa, hòa bùn, kiên cường chống sức nước hung hãn.
Dòng lũ gào thét như long trời lở đất, từng đợt sóng đập ầm ầm bờ, âm vang như hàng ngàn con trống trận. Đê phụ rung lên bần bật nứt toạc, tiếng vỡ như tiếng xương gãy. Trong khoảnh khắc, một đoạn đê phụ cuốn phăng, nước dữ ào ạt ập xuống, nhấn chìm ruộng vườn, cuốn sạch mái nhà, tiếng kêu cứu dậy lên rền rĩ như trời đất gào. Trẻ con, già chới với giữa dòng bạc đầu, bàn tay nhỏ xíu nhăn nheo bấu hư .
Không kịp nghĩ, quẳng cuốc, lao thẳng xuống dòng xoáy. Một tay ôm hai đứa trẻ, một tay kéo bà lão ngoi ngóp, răng nghiến chặt, bơi ngược dòng trong làn nước lạnh buốt, cơ thể run nhưng ánh mắt hề run sợ.
“Phong nhi!” – tiếng Ngự sử Phó Khắc gầm vang giữa bão nước, tiếng ông lẫn trong tiếng sấm. Ông lao xuống, nắm lấy vai , kéo giật bờ, gào lên như xé phổi:
“Không kịp nữa ! Đừng liều mạng nữa!”
Ta c.ắ.n chặt môi đến bật máu, mắt đỏ hoe, cuối cùng gục đầu, nước mắt lẫn mưa gió quất rát mặt.
Giữa bãi lầy nước xiết, dõi theo Lưu Thạch quẫy mạnh, lao từng con đang vùng vẫy. Một… hai… ba… đến thứ bảy, đôi vai rắn chắc của mảnh gỗ sắc cào rách sâu, m.á.u tươi hòa cùng nước lũ loang đỏ như lửa cháy mặt sông. Hơi thở đứt đoạn, từng nhịp như tiếng rên của sắt bẻ gãy.
Bỗng đôi mắt mở lớn – giữa xoáy nước bạc đầu, đứa con gái nhỏ thó đang chới với, tay bé xíu quẫy lên tuyệt vọng. Hắn bật dậy, gầm một tiếng như thú thương, lao vùng nước sâu. Cú lặn tuyệt vọng đưa tới đứa trẻ; ghì chặt con ngực, xoay , cố rướn từng sải bơi trở bờ.
dòng lũ hung hãn như trăm ngàn con quái vật. Một khúc gỗ lớn trôi theo dòng bất ngờ lao tới, quật mạnh cánh tay . Tiếng gào bật , sắc nhọn và ngắn ngủi. Hắn choáng váng, cánh tay tê dại, những ngón tay run rẩy mất lực, gân xanh nổi lên trán, cố gắng bơi ngược dòng trong vô vọng.
Nước xiết, nước cuốn, từng đợt xô dồn dữ dội. Hai cha con đẩy trôi xa dần, cuốn vòng xoáy đen ngòm như miệng quỷ. Đôi mắt trợn trừng tuyệt vọng, miệng há nhưng nghẹn , như ngoái cuối khi nuốt chửng.