Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS23 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-29 14:03:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời về khuya, mưa gió dồn dập, thứ mịt mờ. Sợi dây leo bám chắc vách đá nhưng dù quăng dây đến thứ mười, dây thừng của nó vẫn móc . Một cảm giác tuyệt vọng trào dâng, câu hỏi bật lên trong đầu chăng ông trời triệt đường sống của ? Đã qua bao chặng đường gian khổ, chịu đựng bao hiểm nguy, giờ chỉ cần lên tới đỉnh núi là thể cứu bách tính khỏi lũ lụt, trở về bên cha Nương, bên Hỷ Nhi để hưởng phúc. Ý nghĩ như một ngọn lửa bùng lên trong lòng, lu mờ cơn mệt lả và nỗi sợ hãi đang bủa vây.
Ta hít sâu, gom hết sức lực còn sót , mắt dõi từng chuyển động của sợi dây, tay siết chặt đoạn rắn-móc, chân bám chắc vách đá. Mỗi quăng dây, dù thất bại, cũng là một học, một chuẩn kỹ hơn cho cú quăng tiếp theo. Cơn mưa lạnh lẽo, gió rít gào, bóng tối mịt mùng… nhưng trong lòng , hình ảnh cha Nương, Hỷ Nhi cùng lời hứa vẫn sáng rực, thôi thúc buông tay. Lần thứ mười lăm, tay siết chặt đoạn dây, hít một sâu, gom hết sức lực còn sót . Sợi dây bay , và móc ! Trái tim như nhảy lên, từng mạch m.á.u dồn trào.
Cú kéo đầu tiên khiến rung lắc dữ dội, từng thớ cơ dồn như dây đàn căng, cơn mệt mỏi và đau nhức từ những cú va chạm đó dội ngược lên tận óc. sợi dây leo bám chắc vách đá, vững như một sinh mệnh thứ hai đang giữ khỏi vực sâu. Ta hít sâu, thở đều, nhịp tay và chân phối hợp chậm mà chắc, kéo dây leo về phía .
Dù cơ thể run rẩy, mắt hoa lên, từng thở đứt đoạn, nhưng trong tim ngọn lửa quyết tâm cháy rực, thôi thúc từng cơ bắp vận hành, từng bước chân tiến về phía an . Cơn lạnh của mưa còn là kẻ thù mà thành nhịp trống, nhắc tiếp tục, nhắc sống.
Cuối cùng, những nhịp kéo căng hết sức lực, lắc lư, tay chạm dây leo, gốc chắc chắn phía . Một luồng nhẹ nhõm như điện giật chạy qua , và hành trình leo lên đỉnh núi đầy hiểm nguy bước đầu thành công.
Ta vòng hai tay ôm chặt lấy dây leo ướt đẫm mưa, chân tìm từng điểm tựa vách đá, bắt đầu nhích lên từng tấc. Mỗi bước, mỗi cử động như dồn cả mạng sống đầu ngón tay, từng bắp thịt căng run rẩy, từng thở trở nên đứt đoạn. Cơn đau từ va đập đó đốt cháy vai và lưng, bàn tay trơn trượt vì mưa, nhưng vẫn bám chặt buông.
Mưa vẫn quất xối xả, gió vẫn hú dọc sườn núi, lúc cơ thể như rơi tuột xuống, mắt hoa , tim đập loạn. ngay trong khoảnh khắc tưởng như sắp kiệt cùng , một luồng sức mạnh kỳ lạ len từng mạch m.á.u sức mạnh của một lời hứa, của gương mặt Hỷ Nhi, của niềm tin rằng sống để trở về. , nhưng giờ đây trong lòng tràn đầy quyết tâm.
“Hỷ Nhi… chờ … nhất định …”
Nhờ niềm tin , còn cảm giác đau buốt ở ngón tay, còn tiếng tim đập chát chúa bên tai; chỉ còn một ý niệm duy nhất, thoát khỏi vách đá . Cứ thế, từng bước, từng bước, áp sát vách đá, kéo lên theo dây leo như kẻ leo giữa một cơn mộng. Mưa vẫn quất mặt, nhưng thở nóng dần lên, bàn tay tự nhiên chắc hơn, đôi chân tự nhiên khỏe hơn.
Cuối cùng, vượt qua đoạn dây leo, gượng đạp lên một mấu đá nhô , với tay lên cao hơn. Thân hình lắc lư dữ dội, nhưng bàn tay tìm thấy gờ đá phía cùng. Một nhịp đẩy mạnh, cả trườn lên mặt phẳng, n.g.ự.c đập xuống nền đá lạnh ngắt. Tim vẫn đập dồn dập, mồ hôi lẫn mưa ướt sũng , ngửa mặt đất thở hổn hển, miệng sung sướng mặc kệ mưa cùng sương lạnh đang táp mặt.
Chân tay vẫn run rẩy, nhưng nhanh chóng cất sợi dây thừng n.g.ự.c áo, để tiện mang theo cho những bước leo tiếp theo hoặc trong trường hợp khẩn cấp khác. Giờ đây, cơ thể tuy mệt lả, nhưng trong lòng tràn ngập một luồng nhẹ nhõm – ít nhất, thoát khỏi vực sâu và dòng nước lũ cuồn cuộn. Và đỉnh núi mờ sương, đó, run rẩy nhưng sống sót, mang theo trong tim một ngọn lửa gì dập tắt .
Nhìn quanh, mưa vẫn rơi tầm tã, gió vẫn lồng lộng, từng cơn xoáy quất mặt rát buốt. từ cao , thể bộ địa hình: những cánh rừng loang loáng nước, dòng Dương Tử cuồn cuộn gào thét, những điểm trọng yếu như hiện lên một lớp sương bạc mịt mù. Giữa màn mưa đó, một ý niệm khắc sâu: điểm tựa, cơ hội biến lời hứa với Hỷ Nhi và trách nhiệm với bách tính thành hiện thực.
Mưa lất phất như tấm màn mỏng che mờ thứ, bóng tối dày đặc, nhưng cho phép dừng . Dò dẫm từng bước vách núi, bàn chân tìm điểm bám chắc, tay nắm chặt dây thừng, từng chuyển động như dồn cả sinh mạng đầu ngón tay. Trí nhớ về địa hình lúc chiều như một bản đồ mờ nhạt hiện trong tâm trí, là thứ duy nhất dẫn lối cho xuống núi.
Mỗi đặt chân sai, cả cơ thể rung lắc dữ dội, tim đập dồn dập, nước mưa táp mắt như d.a.o cắt. Ta hít sâu, nhắm mắt vài giây để định vị từng tảng đá, từng khe hở, từng mấu bám nhỏ. Tiếng mưa rơi đều đều hòa lẫn tiếng gió thét réo như thúc giục, khiến lòng căng thẳng, nhắc nhở rằng buông tay.
Dưới , dòng Dương Tử vẫn cuồn cuộn chảy, sục sôi như con thú khổng lồ, nhắc nhở rằng từng bước của đang mang theo sinh mạng của hàng ngàn bách tính. hình ảnh Hỷ Nhi và lời hứa vẫn sáng rực trong tâm trí, như ngọn lửa thắp lên giữa đêm bão, soi đường cho từng nhịp thở, từng bước chân dò dẫm.
Mưa lạnh, gió lồng lộng, bóng tối mịt mùng… nhưng vẫn tiến. Từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn, từng nhịp thở đều đặn như một bản nhạc sinh tồn trong đêm, mỗi nhịp như lời tự nhắc nhở xuống núi, cứu dân, trở về bên nàng.
Sau bao nhọc nhằn, mò xuống gần trướng lớn. rõ tình hình, tuyệt đối thể để ai trở về. Chỉ một kẽ hở nhỏ cũng đủ khiến bộ kế hoạch sụp đổ. Trong trí nhớ, còn nhớ rõ, trướng của Tổng đốc một cửa phụ ẩn ở phía , ít qua , kín đáo và thuận tiện.
Khẽ cúi thấp , lặng lẽ tiến đến. Mưa vẫn lất phất, gió thổi từng cơn lạnh buốt, nhưng nhịp tim dồn dập cùng sự tỉnh táo khiến bước chân thêm vững chãi. Từng tiếng động đều căng tai lắng tiếng mưa rơi rả rích, tiếng lá xào xạc gió, tất cả đều rõ mồn một, để chắc rằng một ai phát hiện.
Lùi một bước, nín thở, tiến lên vài nhịp… cuối cùng, cũng lọt trong. Trong màn tối ẩm lạnh, áo vẫn sũng nước mưa, nhưng chí ít thoát khỏi gió gào mưa giật. Đôi mắt quét nhanh khắp gian trướng, dò xét từng góc, từng . Qua tấm màn vải, thấy phụ – Tổng đốc – cùng Tri huyện đang sa bàn, ánh mắt chăm chú dồn hết những đường núi, nếp sông trải giấy, như thể đó đang cả vận mệnh của vạn dân.
Giọng Tổng đốc vang trầm, dội xuống nền đất:
PMD
“Trận mưa dữ dội nhiều ngày qua khiến sông Dương Tử dâng lên cuồn cuộn, sóng dữ dồn ép đê chính Túc Châu. Kho lương triều đình đặt tại đây, nếu đê vỡ, chẳng những kho lương cuốn sạch, mà cả một phủ Tương Châu sẽ tan bể nước.”
Trong trướng, thở dồn dập, từng căng như dây đàn. Tổng đốc và Tri huyện lời qua tiếng , mỗi một mực giữ ý. Tổng đốc khăng khăng dốc lực giữ đê chính, nếu vấn đề xảy quyết bằng giá bảo kho lương. Trái , Tri huyện khẩn khoản xin lo cho bộ dân huyện Túc Châu nếu vấn đề gì xảy . một khi kho lương mất, triều đình tất kết tội khi quân, e rằng cả một dải đất khó tránh kiếp tru di.
Bầu khí ngột ngạt đến mức từng giọt mưa nhỏ ngoài trướng cũng như gõ tim . Ngọn đèn dầu chập chờn lay động, ánh sáng hắt xuống sa bàn những dòng sông, dải núi như uốn lượn, sống dậy, đè nặng lên ánh . Không ai dám lên tiếng thêm một lời, vì mỗi chữ buông cũng nặng như vạn cân, thể định đoạt sinh tử của hàng vạn con .
Mưa gió vẫn rền rĩ, trống canh dồn dập từ ngoài thành vọng . Ta len từ cửa phụ của doanh trướng, một ướt sũng m.á.u và bùn đất tập tễnh bước . Ánh lửa hắt lên gương mặt tái nhợt của cha thoáng ngẩng lên, ánh mắt sáng rực nhòa , giọng run rẩy bật như xé tung màn sấm gió ngoài :
“Nhi tử của … con… còn sống trở về!”
Ông bật dậy, bước nhanh đến bên , tay run run đưa như ôm trọn. Trong khoảnh khắc , niềm vui đoàn tụ dâng trào, cuốn phăng hết âu lo, tuyệt vọng đang chực bóp nghẹt cả gian trướng.
Ta quỳ xuống, giọng dồn dập nhưng dõng dạc:
“Cha, đại nhân, việc hệ trọng cần bàn ngay!”
Ta tiến tới một giây chần chừ, dậm nhẹ chân cúi sa bàn, ngón tay gõ mạnh lên bản đồ, chĩa thẳng khúc sông uốn cong:
“Nơi , sát khúc đê chính, một nhánh gọi là Mân Giang. Mở một cửa ngách để dẫn dòng Dương Tử sang Mân Giang, áp lực đê chính sẽ lập tức suy giảm. Hơn nữa, sông nhánh chảy qua núi hoang, ruộng kho, chẳng thôn xóm — nghĩa là hại đến sinh dân.”
Tổng đốc đập tay xuống bàn một tiếng “rầm” như sấm nổ, giọng ông cứng như đục:
“Hoang đường! Đê chính mà dám khoét, khác nào tự chuốc lấy đại họa? Một khi vỡ, chẳng chỉ một huyện, mà cả phủ, thậm chí cả tỉnh sẽ cuốn trôi! Trạng nguyên, ngươi còn quá non trẻ, thế nào là trọng khinh của quốc gia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss23-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
Cha khẽ chau mày, ánh mắt chùng xuống lắc nhẹ, giọng ông nặng trĩu:
“ nếu chúng mặc cho trăm họ c.h.ế.t chìm, thiên hạ sẽ bàn tán, lòng ly tán, oán khí bốc lên tận trời, giữ kho lương mà mất lòng dân, mới là đại họa lâu dài.”
Tổng đốc gằn từng chữ như c.h.é.m khí:
“Lòng dân thể vỗ về bằng chiếu chỉ, nhưng kho lương mất thì lấy gì nuôi binh, giữ giặc?”
Cha bật dậy, tay áo phất mạnh, giọng nghẹn như nén lửa trong lòng:
“Ngươi xem sinh mạng bách tính chỉ là cỏ rác ?”
Không khí trong trướng căng như dây cung; ngọn lửa trong lò đồng bập bùng, bóng nhảy múa vải trướng. Một bên là nỗi lo quốc khố, một bên là tiếng kêu nhân nghĩa ý kiến như mũi giáo chạm .
Ta quỳ xuống giữa hai luồng tranh đấu, cúi đầu dập lễ thẳng ngẩng lên, giọng quả quyết:
“Xin phụ , xin đại nhân hãy tin con một ! Phương án tuy hiểm, nhưng là con đường duy nhất thể cứu dân, giữ kho lương.”
Ánh mắt cha lóe lên một niềm tin vội, ông cúi sát mặt , giọng như lời thề:
“Con chắc lòng sông Mân Giang còn đủ sâu để đón nhận dòng nước lớn chăng?”
Ta đáp rành rọt, tiếng vang khắp trướng:
“Con sinh trưởng nơi ; thuở nhỏ theo cha Lưu du sông, qua khúc Mân Giang, lòng sông vốn sâu. Một khi thành công, giữ đê chính, cứu sinh linh muôn họ.”
Tổng đốc cau mày, vết nhăn trán như vết dao:
“Đào ngách ư? Việc tốn vô nhân công, trong khi thời gian chẳng còn. Nếu kịp mở xong mà đê chính vỡ, hậu quả sẽ khôn lường, muôn dân sẽ khốn cùng!”
Ta nghiêng bước lên thêm một bước, giọng dõng dạc như quyết:
“Muốn cứu cả kho lương lẫn bách tính, chỉ còn một con đường mở ngách dẫn dòng. Từ đê chính khoét sang Mân Giang, để Dương Tử nơi thoát.”
Tổng đốc trầm giọng, sắc mặt như sắt:
“Dân ven sông chỉ cỡ năm ngàn , thường dân. Ngươi định lấy họ mà thực hiện đại công ?”
Ta quỳ thẳng, ánh mắt rực cháy như lửa, từng chữ nặng như đá khắc:
“Năm ngàn dân sống nhờ Dương Tử, cả đời đào đất, đắp bờ, hằng năm chống lũ kinh nghiệm của họ kém binh sĩ. Nếu thêm sự trợ giúp từ quân đội đang đóng ở phủ Dương Châu, chuyện ắt sẽ thành công!”
Ngoài mưa vẫn như trút, sông Dương Tử cuồn cuộn dâng cao; từng đợt sóng đập triền đê Túc Châu, âm thanh gầm như thú dữ. Đê chính rung lên những hồi run rẩy, như chỉ chờ một khe nứt nhỏ để vỡ tung trong chớp mắt.
Tổng đốc sững , hai tay chắp lưng, từng bước vòng quanh trướng như mang cả gánh nặng thiên hạ vai; mỗi bước chân rền lên một mối lo:
“Kế sách qua tưởng chừng thấu đáo, nhưng khoét đê há chẳng khác nào mời họa ? Một khi nước cuồn cuộn khống chế nổi, nhánh Mân Giang sẽ hóa lưỡi d.a.o sẽ c.h.é.m xuống muôn dân!”
Cha bật , bàn tay nện mạnh xuống bản đồ; tiếng gõ vang lên như tiếng sấm giữa đêm giông, mắt ông rực lên như đèn hỏa:
“Dòng đổ về hoang bãi, ruộng, nhà, chẳng hại dân cư. Cứu một vạn hôm nay, còn hơn giữ kho lương mà để muôn dân thành nấm mồ. Trời hé lối ngần ngại?”
Tổng đốc phắt , trường bào còn ướt sũng, ánh mắt quét tới như lưỡi d.a.o mỏng. Tiếng quát bật , sắc tựa sét c.h.é.m xuống đêm mưa:
“Ngươi dám bảo đảm nước sẽ ngoan ngoãn chảy theo nhánh ? Nếu nó đổi dòng, tràn đê phụ, bay mất cả làng mạc thì ? Chỉ một sai lầm thôi là đại họa ngàn năm! Khoét đê chính cần hai vạn nhân công liên tục bảy ngày — giờ thì ? Nước gần vượt bờ, nếu mưa thêm năm ngày nữa, thứ chờ sẽ là một bãi hoang mạc nước, còn gì!”
Cha giật nhưng vẫn thẳng, giọng dồn nén mà gấp gáp như ghim :
“Chẳng lẽ chúng khoanh tay trăm họ c.h.ế.t đuối ? Nếu mở lối ngay bây giờ, sẽ mất tất cả. Còn con đường nào khác !”
Tri huyện Hoàng Tấn khi mới run run lên tiếng, từng chữ như đứt quãng giữa mưa:
“Tổng đốc đại nhân… ý kiến thực sự là lối thoát cuối cùng. Xin ngài thương xót lê dân, bá tánh. Đê sắp giữ nữa …”