Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS22 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-09-28 02:34:45
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa gió quất mặt, tầm mờ đặc như khói, nhưng tiếng nước dữ vẫn vọng lên từng nhịp, rền rĩ như trống trận, nhắc nhở chúng về hiểm nguy đang rình rập từng thở. Mỗi tảng đá, mỗi vạt sườn núi như một thử thách, đòi hỏi sự kiên trì, thận trọng và quyết tâm. Nhìn từ lưng chừng núi xuống, con đê chính chỉ còn là một vệt nhỏ run rẩy sức mạnh thiên nhiên, khiến lòng dấy lên ngọn lửa: từng bước hôm nay, từng góc hôm nay thể cứu mạng muôn và kho lương triều đình.

Nhóm sai dịch và bắt đầu leo. Áo quần ướt sũng nặng trĩu, bàn chân dẫm đất ướt trơn trượt, tiếng sỏi đá vỡ vụn gót kêu lạo xạo như những lời cảnh báo. Gió hun hút thổi, hất từng đợt nước lạnh buốt mặt, còn , sóng sông vẫn gầm gừ dữ dội, như nhấn chìm cả vùng đất và thử thách ý chí con .

Ta dõi mắt theo từng khúc quanh của sườn núi, từng mảng đê nhấp nhô mờ mịt trong màn mưa xám. Mỗi bậc đá như thử sức gan, trơn trượt và lạnh buốt; thỉnh thoảng một sai dịch trượt chân, hai tay bấu đất tìm điểm tựa, lập tức đưa tay kéo, nhắc nhở họ giữ vững thăng bằng. Mỗi bước tiến lên chỉ là bước chân mà là một nỗ lực gồng thiên nhiên hung bạo, nhưng quyết tâm trong lòng từng d.a.o động. Ta đầu nhóm sai dịch, giọng trầm xuống nhưng dứt khoát:

“Cẩn thận từng bước, ghi nhớ địa hình, từng điểm hiểm yếu. Việc quan trọng nhưng tính mạng còn quan trọng hơn, chớ lơ là.”

Ba , ánh mắt sáng như lửa trong màn mưa đặc quánh, đồng thanh đáp lớn:

“Rõ!”

Chưa đầy một canh giờ, chúng chạm đến gần đỉnh núi. Trên cao, gió như lưỡi d.a.o quất mặt, mưa quét thành từng dải băng xám, nhưng từ đây vẫn kịp những điểm yếu đang run rẩy đê, nơi dòng nước hung hãn ngừng dồn ép từng mét đất. Ta hít sâu một , mùi đất ẩm, mùi nước sông tanh mặn hòa thở, mắt nheo , từng đường nét của cảnh tượng khốc liệt bên . Dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, vẫn thấy trong đó cơ hội cứu , cứu đê, bảo kho lương triều đình.

Mọi chi tiết đều quý như vàng, từng giây phút đều trở nên sắc bén như lưỡi dao. Mưa còn rơi, sóng còn dữ, nhưng trong lòng kết thành một ý chí cứng như đá tìm cách chặn dòng dữ khi quá muộn.

PMD

Ta đỉnh núi, mắt căng xuống vùng đất mịt mờ bên . Mưa và sương phủ kín, nhưng trong màn xám đặc quánh , từng điểm trọng yếu đê hiện lên như vết nứt tấm gương — rõ ràng và thể che giấu. Xa xa là sông Mân Giang. Lòng khẽ run, môi khẽ mừng thầm cuối cùng tìm cách.

Ta khắc sâu trí nhớ từng đường gân địa hình, từng khúc sông ngoằn ngoèo như rắn lửa, từng mảng đất yếu lún phập phồng chân, và cả những đoạn đê đang run lên như sống lưng sức nước tràn hung dữ. Mỗi chi tiết như lưỡi d.a.o khắc thẳng lên não, càng ghi càng tỉnh, càng lạnh mà càng quyết liệt.

Ta hít một thật dài, khí như kim băng đ.â.m phổi, xuống hét lớn, tiếng át hẳn tiếng gió mưa:

“Xuống thôi! Ta cách!”

Ba sai dịch , mắt hoang hoải cùng lặng lẽ gật đầu. Chúng từng bậc đá trơn trượt, bàn chân dò tìm đường sườn núi dốc . Trong mỗi như đang nâng giữ một đốm sáng mong manh nhen lên giữa đêm đen đại nạn.

Bất chợt, một tiếng ầm dội xuống từ đỉnh, như sấm xé trời. Ta giật ngẩng đầu, kịp thấy tảng đá khổng lồ vỡ toang khỏi mỏm núi, lao xuống tựa mũi tên thiên lôi. Mọi thứ chậm một nhịp, lạnh quất lên da, tiếng gió xé toạc, tiếng nước cuồn cuộn chân. Và trong khoảnh khắc , văng vẳng một tiếng kêu như xé màn mưa:

“Phó Trạng Nguyên…”

Cú va đập như nhát búa trời giáng thẳng đầu, đau nhói buốt đến bỏng lửa. Thân thể tê liệt, rơi xoáy trống lốc xoáy; gió, mưa, sóng, tiếng gọi vang lên đều tan vỡ, rơi hư vô. Bóng tối nuốt chửng tất cả, chỉ còn nỗi đau dữ dội và cơn choáng váng kéo dài bất tận.

Khi mở mắt, đầu như nứt toác, từng nhịp đập đ.â.m thẳng thái dương. Bàn tay run rẩy đưa lên, đầu ngón chạm thứ nhớp nháp nóng hổi là máu. Ta cố hít thật sâu, nuốt khan cơn buồn nôn, gắng gượng nhích , đôi mắt mờ mịt đảo quanh.

Chỉ . Không bóng , tiếng gọi. Ta vắt ngang một cành cây mọc chênh vênh từ vách đá, ngay chỗ trú mỏng manh của một tổ chim nhỏ ba quả trứng run rẩy trong mưa gió. Nhìn lên, đỉnh núi khuất hẳn sương mù dày xám; xuống, vực sâu hun hút, sóng trắng bọt gầm gừ dội vách.

Ta chậm chạp bò lên, tìm lấy một điểm tựa. Mỗi cử động đau buốt như d.a.o cứa, thở rời rạc. Cuối cùng dựa lưng vách đá lạnh ngắt, để gió táp, mưa quất mặt, áo quần ướt sũng bết chặt . Cái lạnh ngấm tận xương, nhưng còn hơn chết; ít còn chỗ bấu víu, còn thấy, còn thở. Trong lòng dấy lên một niềm tri ân mơ hồ giữa cơn nạn dữ, vẫn còn một nhánh cây cứu khỏi vực thẳm.

Ta nhắm mắt, hít thật sâu vài , ép tim bình tĩnh trở . “Không hoảng. Phải tính, giữ đầu óc sáng suốt…” – tự nhủ như , từng chữ như đinh đóng để níu lấy ý chí. Khi cơn choáng qua , mở mắt, quan sát khắp xung quanh.

Bốn bề chỉ thấy vách núi dựng , loang loáng nước mưa, sắc đá nhọn hoắt và trơn trượt như răng thú khổng lồ. Dưới chân, dòng lũ cuồn cuộn như con mãnh thú gầm gừ, từng cơn sóng hung hãn đập đá, tung bọt trắng lên tận độ cao nơi đang bấu víu. Một ánh xuống thôi đủ khiến tim chao đảo — nhảy xuống đó tức là c.h.ế.t chắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss22-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

Trong khoảnh khắc , một sự thật lạnh lẽo gõ thẳngvào tâm trí, còn đường lùi, chỉ con đường lên . Nếu sống, leo ngược trở vách núi, tìm từng điểm bấu, từng khe đá. Từng nhịp tim đập như tiếng trống trận, nhắc nhở rằng sự sống giờ chỉ mỏng manh như sợi chỉ giăng vực.

Ta đưa tay kiểm tra , chỉ còn một đoạn dây thừng dính đầy bùn từ lúc leo núi. Mắt đảo quanh dây leo vắt chằng chịt vách đá nhưng quá xa, chẳng sợi nào với tới . Gió hắt mặt, mưa quất lưng, lạnh buốt và dồn ép. Ta hít thêm một , ép nhịp thở chậm , cặp mắt tìm kiếm từng khe hở, từng gờ đá bất kỳ thứ gì thể trở thành cái móc cho bàn tay đang run rẩy.

Ta đang gắng bình tâm tính đường thoát thì một âm thanh lạ lướt qua tiếng mưa. “Xì… xì…” khô khốc, rợn . Cả cơ thể chợt lạnh toát. Ta giật ngoái . Trên cành cây ướt mưa, một hình dài ngoằn bảy thước, vảy đen trắng lấp lánh, uốn lượn chậm rãi như dải lụa sống. Cổ nó bạnh , đầu nâng cao, hai mắt như hai mũi băng đen, lạnh lẽo và đe dọa.

Một luồng rùng chạy dọc sống lưng. Tim đập dồn từng nhịp, thở trở nên gấp gáp nặng nề. Ta hiểu, chỉ cần một động tác sai, chỉ lao xuống vực mà còn thể nhận ngay nhát c.ắ.n chí tử. Chắc hẳn nó đang định tổ chim lấy trứng ăn. Không còn lựa chọn nào khác ngoài giữ thở thật sâu, bình tĩnh quan sát từng cử động.

Trên chỉ còn đoạn dây thừng ngắn. Vách đá chằng chịt dây leo, nhưng chẳng sợi nào đủ gần để với tới. Mọi thứ như giăng bẫy chỉ một bước sẩy chân là mất mạng.

Ta nhận ngay loài rắn độc , xưa cha từng dặn, hễ gặp thì tránh ngay, tuyệt chần chừ. Chỉ một cú mổ thôi, nọc nó thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngay. Dù Hoa Đà cái thế cũng khó cứu nổi.

Trước , từng theo cha rừng săn bắn, từng quen mùi đất ẩm, tiếng lá xào xạc và bóng thú rừng thoắt ẩn thoắt hiện. Ta từng bắt rắn, nhưng bao giờ đối diện với loài rắn độc trong tình thế hiểm nghèo thế . Giờ đây, treo chênh vênh cành cây trơn trượt, ướt sũng và run lên từng đợt, mỗi động tác trở nên nặng nề như mang cả sinh mạng đầu ngón tay.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tim đập thình thịch, từng mạch m.á.u dường như vỡ vì sợ hãi. Ta tự nhủ: hoảng, càng để cơn sợ lấn át. Phải dựa kinh nghiệm năm xưa, quan sát từng cử động dù nhỏ nhất của con rắn, đồng thời tính toán từng bước, từng điểm bám vách đá và cành cây. Chỉ một sơ sẩy thôi cũng đủ kéo xuống vực thẳm, hoặc rơi nanh độc .

Ta hít sâu, gom từng mảnh bình tĩnh còn sót . Mắt khóa chặt theo hình uốn lượn của rắn, tay tìm khe đá chắc, chân bám riết cành cây ướt lạnh. Mỗi thở là một nhát d.a.o cắt qua nỗi sợ, là một lời thề sống sót. Trong tâm chỉ còn một ý niệm duy nhất, sắc bén như mũi tên leo lên, thoát bằng giá.

Con rắn càng lúc càng trườn tới cái ổ chim, dài uốn lượn như dải lụa đen trắng sống động, mắt sắc lạnh như mũi. Tim đập dồn dập, từng giọt mưa lăn trán lạnh buốt. Nhân lúc nó đang loay hoay gặm quả trứng trong ổ chim, bản năng sinh tồn trong bùng lên. Ta nắm thật chắc phần đuôi trơn nhẫy, gom hết sức lực còn , bắp tay căng lên, quật mạnh về phía vách đá.

Cú va chạm bất ngờ khiến chao đảo, thở như đứt quãng, đầu gối run bần bật. Một thoáng im lặng c.h.ế.t chóc. Rồi cái dài nặng trịch im bất động, phần đầu dập nát. Ta vẫn dám tin, mắt chằm chằm như thôi miên cho tới khi chắc chắn con rắn độc c.h.ế.t hẳn mới dám buông .

Thở dốc, mồ hôi lẫn mưa hòa thành dòng gương mặt, n.g.ự.c phập phồng. Nỗi căng thẳng như một dây đàn kéo căng đến cực hạn, giờ mới khẽ rung lên và lắng xuống. Sợ hãi vẫn còn đó, nhưng phía lớp sợ hãi là cảm giác nhẹ nhõm đến run : ít nhất còn sống, ít nhất còn đường để leo lên, để thoát.

Không bỏ phí thời khắc quý giá, lập tức tận dụng xác rắn. Lấy đoạn dây thừng sót , buộc chặt nó để nối dài thêm vài thước, tạo thành một sợi dây dày và dai. Trong ủng, luôn mang theo một mũi ám tiễn; rút , mài nhanh đầu cho nhọn, gắn đầu dây như một chiếc móc câu thô sơ. Phần đầu rắn chặt bỏ, chỉ còn lớp da trơn bóng và cơ thịt chắc, đủ để chịu sức kéo. Một thứ công cụ tự chế hình thành trong tay – hy vọng duy nhất để bấu víu vách đá và leo lên thoát hiểm.

Một tay siết c.h.ặ.t đ.ầ.u dây, tay quăng phía dây leo gần nhất vách núi. Sợi dây phóng trong cơn mưa nặng hạt, móc dây leo, quấn chặt như móng vuốt một con chim săn. Mở mắt một lối tạm thời, một sợi hy vọng mong manh để kéo cơ thể tiến về phía an . Mưa táp dữ dội, cành cây rung bần bật, nhưng ít giờ đây một điểm bấu tạm, từng bước tính toán, giữ thăng bằng quan sát xung quanh.

Bỗng mắt tối sầm, lâng lâng như đang bay.Mấy hôm nay một giấc ngủ trọn vẹn, thể vốn kiệt quệ. Giờ đây, đầu va đập mạnh, cơ thể ướt sũng mưa nhiều canh giờ, cảm giác như nóng dần lên, chân tay vô lực, mắt hoa . Từng nhịp thở trở nên nặng nhọc, tim đập dồn dập, lồng n.g.ự.c như búa gõ từng hồi.

Đang chới với giữa mệt mỏi và nguy hiểm, mắt khép , nhưng bỗng vang lên trong tâm trí một tiếng vọng quen, rõ ràng mà mơ hồ: “Lưu Vỹ, giữ cho …”. Tiếng mềm mại mà dứt khoát, như mũi kim khâu thẳng lòng, khiến giật .

Nhìn mưa táp, sợi dây rắn-móc lắc lư mắt, lòng bỗng dâng lên một luồng quyết tâm. Dù cơ thể mệt lả, dù nguy hiểm rình rập, buông xuôi. Phải sống sót. Phải leo lên. Phải giữ thể …Một luồng sức mạnh kỳ lạ len từng mạch máu, khiến tay tự giác siết chặt dây, mắt dõi theo dây leo phía , nhịp tim dần định hơn dù cơ thể vẫn run rẩy và mệt mỏi.

Hỷ Nhi đang chờ . Ta sẽ trở về, để nàng mặc áo váy hỷ, đội khăn trùm đầu, trở thành tân nương tử rực rỡ nhất. Trong lòng bỗng trào lên một sức mạnh kỳ lạ. Dù giờ đây mưa vẫn táp, gió vẫn lồng lộng, thể mệt lả và run rẩy, nhưng hình ảnh nụ của Hỷ Nhi khiến tim bừng lên niềm quyết tâm sống sót, leo lên, trở về bên nàng.

Từng giọt mưa lạnh lẽo đập mặt như những nhát roi của phận, nhắc nhở thôi thúc sống sót chỉ cho bản , mà còn cho lời hứa, cho tình yêu, cho một ngày mai rực rỡ nơi ánh nắng xuyên qua mây đen, nơi cầu vồng vắt ngang bầu trời. Mưa vẫn táp xối xả, cơ thể run rẩy, ướt sũng, tay chân gần như vô lực, nhưng hình ảnh Hỷ Nhi trong tâm trí khiến tim bừng lên một luồng quyết tâm.

Ta hít sâu, siết chặt sợi dây rắn móc, mắt dõi từng chuyển động của dây mặt. Một chân đặt chắc cành cây, tay quăng sợi dây sa hết sức, từng nhịp, từng nhịp. Mỗi bước đều tính toán cẩn thận, mồ hôi và nước mưa hòa lẫn, lạnh thấu xương nhưng lòng quyết chí hề lung lay. Dưới , dòng nước lũ cuồn cuộn, đá lởm chởm đầy hiểm nguy, nhưng xuống nữa. Mục tiêu duy nhất là sống sót. Từng nhịp thở, từng bước kéo lên, tay chạm từng điểm bám chắc, mắt dõi theo đường dây, tim căng như dây cung, từng cử động đều là sống còn, từng chuyển động uyển chuyển nhưng đầy căng thẳng, đến khi cuối cùng cảm giác gần hơn một chút với an

 

Loading...