Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS21 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:59:26
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngược , Tri phủ Viên Lâm mặt đỏ gay, hai ria mép run run, mồ hôi rịn trán. Hắn đập mạnh bàn, tiếng chén đũa leng keng như vỡ tung giữa gian chật chội:

“To gan! Đường đường quan lớn về thị sát, mà các ngươi bày mấy thứ cơm rau , coi chúng ?”

Âm thanh ề nhưng chát chúa, khiến đám sai dịch bên ngoài giật cúi rạp, dám thở mạnh. Trong trướng, ngọn nến khẽ lay, soi rõ gương mặt phẫn nộ nhưng lố bịch của Viên Lâm: thịt mỡ rung rung theo từng tiếng quát, đôi mắt lồi vì tức tối, càng lộ vẻ kệch cỡm của kẻ quen xa hoa.

Tổng đốc Tống Sanh xuống. Ánh mắt ông lạnh lùng quét qua, khóe môi nhếch nhẹ như một nụ châm biếm kịp thành tiếng. Giọng ông đều đều nhưng từng chữ rơi xuống như búa nện:

“Tri phủ đại nhân trách cũng … Có điều, hôm nay dân chúng cả huyện còn chắc một bữa cơm trắng, đến miếng rau. Chúng bát cơm nóng ăn, là phúc lớn hơn họ gấp mười phần. Kẻ quan, nếu cùng chia khổ với dân, e rằng phú quý cũng chẳng giữ bao lâu.”

Phụ khẽ gật đầu, tiếp lời, giọng ôn tồn mà nghiêm nghị, tựa chuông đồng gõ nhẹ nhưng ngân xa:

“Trận lũ , điều cần nhất là lòng . Ăn sang một bữa chẳng khó, nhưng thử nghĩ xem, dân đói lả thấy, liệu còn ai tin triều đình thật sự lo cho họ? Chén cơm rau , chính là cách để tỏ cho muôn dân triều đình cũng đồng cam cộng khổ.”

Trong trướng, khí lặng một thoáng. Tri huyện Hoàng Tấn khẽ mỉm , chắp tay thi lễ, giọng cung kính mà cương quyết:

“Quả thực, lương thực trong kho chẳng còn bao nhiêu, dân đói triền miên. Nếu Tri phủ đại nhân thấy cơm rau khó dùng, chi bằng nhường cho bách tính, hẳn họ sẽ đội ơn đại nhân muôn phần.”

Ngọn nến lung lay theo nhịp gió lạnh, bóng bốn đổ xuống nền đất ẩm như kéo dài , một bên béo ụ, run rẩy, một bên kiên cường, thẳng như mũi kiếm, đối lập đến tận cùng.

Câu bề ngoài cung kính, nhưng ý tứ sâu cay, khiến trong trướng đều hiểu rõ.

Mặt Viên Lâm vốn đang trắng bệch đỏ hồng lên vì tức giận. Đôi mắt láo liên Tri huyện, song bắt gặp ngay ánh nghiêm nghị của Tổng đốc và phụ . Trướng im phăng phắc. Lưng Lâm Viên càng còng xuống, đầu dám ngẩng, cảm giác như chiếc nhẫn vàng tay Tri phủ Viên Lâm như nặng thêm, hai tên gia nhân bên cạnh cũng cúi gằm, dám thở mạnh. Trong thoáng chốc, tiếng mưa bên ngoài dội mái trướng càng thêm rền rĩ, như phụ họa cho sự bẽ bàng .

Viên Lâm lời xoáy thẳng tim gan, mồ hôi lấm tấm trán, song chẳng dám cãi nửa lời. Bưng bát cơm trắng lên, gượng gạo giả bộ khách khí, miệng lẩm bẩm:

“Hầy… nào dám chê. Chỉ e các vị đại nhân cơm rau đạm bạc thế cho rằng phủ sơ suất trong việc tiếp đãi. Chút tư tâm thôi, mong các vị rộng lòng bỏ quá.”

Lời dứt, bát cơm sạch trơn. Chẳng đợi ai mời, chìa tay cho gia nhân bới thêm bát nữa, còn ăn vội vàng hơn, như sợ kẻ khác tranh mất phần.

Trong trướng, chẳng ai gì thêm. Cha và Tổng đốc Tống Sanh vẫn chậm rãi gắp từng đũa, ánh mắt thản nhiên lướt qua như chẳng buồn để tâm. Hoàng Tấn thì cúi đầu, khóe môi nhếch lên, nửa như , nửa như khinh.

Chẳng bao lâu, nồi cơm vốn chuẩn cho cả mấy vị Viên Lâm vét sạch đến hạt cuối cùng. Vừa nhồm nhoàm, lẩm bẩm trong miệng, giọng lè nhè, chẳng rõ than thở khoe khoang:

“Ừm… cơm dẫu nhạt… nhưng cũng còn dẻo… ài, trách dân đen chẳng giữ gìn, để đến nỗi mất mùa thế …”

Lời nửa vời , như đổ cho lê dân, như tấm áo ngụy biện che cho cái miệng tham ăn của chính . Cơm dính đầy mép, tay áo lấm tấm hạt gạo, gương mặt bóng nhẫy mỡ thịt ánh nến hắt xuống càng hiện rõ vẻ tục phàm, chẳng khác nào một kẻ phàm phu lột trần bàn dân thiên hạ.

Cơm nước xong, từng lặng lẽ lui về trướng của . Cả đoàn trải qua một đêm dài vượt đường gấp gáp, thêm nguyên buổi sáng bận rộn lo liệu việc trị thủy, sức lực đều hao tổn. Giờ đây cơm canh xuống bụng, mí mắt nặng trĩu, chẳng ai bảo ai, mỗi tự tìm một góc nghỉ ngơi, lấy sức cho trận công việc mắt.

“Lưu Vỹ… giữ cho vững. Ta bắt đầu thêu khăn hỉ, đợi ngày về để khoác váy đỏ, đội khăn trùm đầu, tân nương tử của . Huynh đừng thất vọng…”

Giọng Hỷ Nhi vang lên trong veo mà tha thiết, dịu dàng nhưng da diết như từ một cõi xa xăm.

Ta giật choàng tỉnh. Thì chỉ là mộng, một giấc mộng hoang đường. Trong mơ nàng đợi trở về, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa điều gì khác lạ, nụ vẫn trong trẻo như thuở ban đầu, mà nơi đáy mắt thoáng qua một vệt buồn tên, như gợn sóng mặt hồ thu. Cái mơ hồ khiến tim nặng trĩu, chẳng là điềm báo chỉ bởi nhớ thương mà sinh ảo ảnh.

Chưa kịp trấn tĩnh, tiếng kêu thảng thốt ngoài trướng xé toang gian:

“Không ! Đê chính sắp vỡ!”

Ngọn gió đêm hắt qua cửa trướng, cuốn theo tiếng mưa dồn dập, như một hồi trống lệnh giáng xuống giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, báo hiệu cơn ác mộng thật sự đang ập tới.

Tiếng sai dịch hốt hoảng vang vọng từ ngoài trướng vọng , kéo dài như tiếng kèn báo động.

Trong trướng, tất cả đều giật sững . Chén bàn hất đổ mà chẳng ai kịp để tâm. Chỉ thoáng chốc, ghế đổ lổn nhổn, chân chạy dồn dập, tiếng gọi dậy vang lẫn trong tiếng mưa đập lộp bộp lên mái. Ai nấy mặt tái mét, vội vã xô lao ngoài.

Tổng đốc đại nhân cùng cha lập tức xốc áo chạy thẳng đê, và Tri huyện Hoàng Tấn bám sát phía . Tri phủ Viên Lâm thì lạch bạch phía cuối, dáng chạy nặng nề chậm chạp, vẻ mặt lúng túng như kẻ mộng du.

Trên đê chính, một đoạn mới tu sửa hiện rõ vết nứt ngoằn ngoèo như rắn bò. Nước sông cuồn cuộn dâng cao, từng đợt sóng điên cuồng ập , gầm rú như thú dữ. Những mảng đất xối mòn từ giờ lộ , chẳng khác nào điểm yếu chí mạng. Sóng nối tiếp sóng, dữ dội trút xuống đúng chỗ , như nghiền nát bộ đê chỉ trong khoảnh khắc.

Tổng đốc chằm chằm những vết nứt, sắc mặt thoáng biến đổi. Ông nghiến chặt hàm, giọng sắc lạnh vang lên như lệnh chém:

“Mau lập tức canh phòng nghiêm ngặt, cho dân chúng kéo lên đây! Đê thể vỡ bất cứ lúc nào, một khi hỗn loạn thì càng khó giữ. Chúng nhanh chóng nghĩ cách, nếu thì chẳng những sinh mạng bá tánh mà cả kho lương của triều đình cũng sẽ tiêu tan hết!”

Lời ông dứt, tiếng mưa gầm rít thêm một tràng, như tiếng quân giặc vỗ trận, khiến mặt đê càng thêm dữ dội, báo hiệu giờ khắc sinh tử điểm.

lúc , Tri phủ Viên Lâm mới tất tả chạy tới. Không kịp che chắn, cả ông ướt sũng. Tấm áo gấm vốn để khoe khoang vẻ sang quý, nay mưa dầm thấm ướt, dính bệt da thịt, phô hình béo tròn múp míp chẳng khác nào con lợn lôi chợ. Vẻ lôi thôi ánh mắt chỉ càng thêm lố bịch và chướng tai gai mắt.

Cha khẽ nheo mày, ánh sắc lạnh lướt qua. Giọng ông vang lên trầm trầm mà nghiêm khắc, như lưỡi d.a.o bén lướt băng:

“Tri phủ Viên Lâm! Ta hỏi ông đây, vì cớ gì đoạn đê mới tu sửa, đầy mấy ngày lũ mà sói lở đến lộ cả cọc gỗ, còn những đoạn đê cũ động đến thì vẫn vững vàng? Ông hãy về trướng, chuẩn mà giải thích cho minh bạch.”

Âm sắc nghiêm nghị đến mức khiến Viên Lâm cứng như tượng. Ông tái mặt, miệng lắp bắp, chỉ dám cúi đầu lủi về.

Trong trướng, kịp quần áo, tập trung quanh sa bàn; khí nặng nề như ép xuống. Tri phủ đó, cúi gằm mặt, như chui xuống đất để trốn. Hai tay ông run run chắp ngực, giọng lắp bắp thưa:

“Dạ… đại nhân… việc … lũ lớn, nước dâng cao, dòng chảy xối mạnh, nên…”

Cha gằn giọng, từng chữ như nện xuống:

“Vậy vì đoạn đê tu sửa ?”

Viên Lâm bí mặt, mắt lảng tránh, ánh lướt ngang liếc dọc như tìm chỗ chôn . Ông ấp úng đáp, cố giữ vẻ đoan chính:

“Việc … cần xem xét kỹ mới câu trả lời thỏa đáng, bẩm đại nhân…”

Lời thoảng qua mà đủ sức thuyết phục, trong hàng xung quanh, những ánh mắt bắt đầu dò xét, nghi ngờ, chờ đợi, và ít cả khinh miệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss21-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

lúc , Tri huyện Hoàng Tấn khẽ bước , chắp tay thi lễ, giọng rành rọt nhưng ôn hòa:

“Thưa các vị đại nhân, việc nguyên do tất tra xét rõ ràng, thể để khuất tất che lấp. nay lũ lớn đang dâng, đê chính rạn nứt, tình hình nguy cấp từng khắc. Việc cấp bách là bàn phương án xử trí cho vẹn , bảo tính mạng bách tính cùng kho lương triều đình. Kính mong các ngài tiên tập trung việc cứu đê, đợi khi tình thế tạm , sẽ tra xét minh bạch, để sót một mảy may.”

Tổng đốc Tống Sanh khẽ gật đầu, trầm giọng “hừm” một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua một lượt:

“Việc mắt là lo phương án cứu đê, thể chậm trễ. Còn chuyện tra xét, tất hồi đáp rõ ràng, chẳng thể qua loa. Bổn quan tin rằng Thứ sử đại nhân hẳn đối sách vẹn cho việc .”

Nói xong, ông nghiêm mặt cha . Cha nghiêm mặt , giọng trầm tĩnh nhưng kém phần uy nghi:

PMD

“Trước hết, hãy cùng bàn việc trị thủy. Tri phủ đại nhân, chẳng ngài cao kiến gì chăng?”

Viên Lâm tái mét mặt, mồ hôi lấm tấm trán. Bị gọi đích danh, ông thoáng ngẩn , đôi mắt đảo loạn như con thú mắc bẫy, kịp phản ứng. Cha nhắc thứ hai, giọng nặng thêm mấy phần, từng tiếng trầm xuống như đá lăn. Đến lúc , Viên Lâm mới giật , vội cúi chắp tay, giọng lắp bắp run rẩy:

“Hạ… hạ quan… tạm thời nghĩ kế sách nào ạ…”

Câu rơi , gượng gạo và yếu ớt như sợi tơ gặp gió. Như dự liệu câu trả lời , Tổng đốc Tống Sanh và cha chỉ khẽ liếc , ánh mắt trao đổi một thoáng lạnh như dao, cả hai cùng xuống sa bàn.

Tổng đốc đưa tay hiệu, Tri huyện Hoàng Tấn lập tức tiến lên, tay chỉ thẳng dòng chảy và những điểm yếu bản đồ đê điều, giọng dõng dạc:

“Đây, đoạn đê mới tu sửa chính là nơi nguy hiểm nhất. Nếu kịp thời gia cố, chỉ e thêm ba ngày mưa nữa, nước sông dâng thêm, tất cả sẽ vỡ tung.”

Ánh mắt dồn cả sa bàn, từng nét bút, từng đường kẻ như rực sáng giữa ánh nến, ai buồn để tâm đến Viên Lâm đang chôn chân bên cạnh. Mặt ông trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng gáy, nhẫn vàng tay nặng như đeo đá.

Tổng đốc gật đầu, tay khẽ gõ lên bản đồ, giọng trầm mà dứt khoát:

“Phương án ban đầu là đưa dân sơ tán lên núi cao hơn, nơi sẽ ngập. Nếu đê chính vỡ, tính mạng bá tánh sẽ gặp nguy. Tuy nhiên, việc cũng rủi ro, kho lương thực của Túc Châu còn nhiều, nếu nước lâu rút quá, e rằng họ sẽ chịu cảnh đói khát khi thiên tai qua .”

Hoàng Tấn chắp tay, mắt rời khỏi sa bàn, giọng vẫn dứt khoát:

“Bẩm đại nhân, chính vì hiểm cảnh mà chúng càng ngay. Nếu để đê vỡ, hàng vạn dân sẽ mất nhà, kho lương trôi sạch, hậu quả khôn lường. Thà hy sinh một nhân lực để gia cố còn hơn tất cả đổ sụp.”

Ông dừng , hít sâu, tiếp từng chữ như đinh đóng cột:

“Ta đề xuất chia dân ba đội. Một đội khẩn cấp gia cố những điểm yếu đê, một đội vận chuyển lương thực dự trữ đến vùng cao, còn hộ tống dân sơ tán theo lộ trình vạch sẵn. Đồng thời lập trạm cứu tế nhỏ dọc đường để chia khẩu phần, đề phòng đói khát.”

Trong khoảnh khắc, tiếng mưa gió ngoài như hút sạch, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c . Tấm bản đồ trải rộng bàn như một trận địa, những đường kẻ chằng chịt còn là sông suối núi non nữa mà hóa thành sinh mệnh của hàng ngàn con đang treo lơ lửng đầu cơn lũ. Tổng đốc Tống Sanh khẽ gật đầu, ánh mắt như thép rèn qua lửa:

“Hoàng Tri huyện lý. Bổn quan sẽ đích giám sát việc gia cố đoạn đê chính. Còn việc sơ tán lương thực và dân chúng, giao cho Tri huyện Hoàng Tấn. Lương thực, thuốc thang cho về kinh bẩm báo, triều đình sẽ cho viện trợ trong nay mai.”

Cha nheo mắt, cúi đầu nhận lệnh, giọng khàn mà rắn:

“Được, sẽ hỗ trợ các ngươi. Lập tức chuẩn tre gỗ, bao cát, đèn đuốc. Phát lương tạm thời cũng khẩn trương triển khai. Mỗi khắc chậm trễ là một khắc sinh tử.”

Không khí trong trướng đổi khác ngay lập tức: căng như dây đàn, nhưng bên là mạch quyết tâm dâng lên cuồn cuộn. Bên ngoài, tiếng gió rít, tiếng nước sông ầm ầm như tiếng trống thúc quân. Trong căn trướng chật hẹp, từng quyết định đều tựa bước chân bờ vực.

Tổng đốc liếc sang Viên Lâm, giọng lạnh như sương phủ:

“Tri phủ Viên Lâm, ngươi cùng Tri Huyện giám sát di dân. Có ý kiến gì ?”

Lời ý gì, là trong mắt tổng đốc ông còn bằng tri phủ ư? Câu hỏi như nhát d.a.o quét ngang. Gương mặt Viên Lâm lúc chẳng tả cho đủ: trắng bệch đỏ bừng, hai tay chắp ngực, mắt cụp xuống. Ai nấy trong trướng đều , bầu khí nặng như chì, như thể từng đợt sóng ngoài đê đang dồn cả khoảnh khắc .

Viên Lâm lắp bắp, giọng khàn run:

“Hạ quan… điều xin theo sự sắp đặt của đại nhân.”

Tổng đốc khẽ “hừ” một tiếng, khóe môi thoáng giãn đầu tiên từ khi tới đây ông mới lộ vẻ hài lòng. sự căng thẳng tan, bởi phương án vẹn vẫn hiện .

Ta im, mắt dán chặt sa bàn. Mỗi đường sông, mỗi dải núi đó như chuyển động mắt, dòng chảy xoáy tròn trong óc . Bỗng nhiên, giữa tiếng gió hú và tiếng sóng đập, một tia sáng vụt lóe lên trong đầu — một ý tưởng nảy sinh, như con đường bí mật hiện trong mê cung.

. Liếc sa bàn thêm nữa, bày tỏ với giọng cẩn trọng:

“Tổng đốc đại nhân, Thứ sử đại nhân, hạ quan một kế sách, nhưng cần xác nhận kỹ nữa mới dám trình bày. Việc hệ trọng cấp bách, nên hạ quan dám đoán bừa. Khẩn xin đại nhân cho cùng lên đỉnh núi một chuyến.”

Tổng đốc và phụ cùng gật đầu. Ta liền sang Tri huyện Hoàng Tấn, giọng rõ ràng mà dứt khoát:

“Tri huyện đại nhân, giúp sắp xếp mấy thông thuộc địa hình lên ngọn núi cao nhất trong vùng. Ta cần quan sát kỹ.”

Chưa đầy một khắc , ba sai dịch gọi trướng, áo còn lấm tấm nước mưa, tay ôm chặt bó đuốc, đeo cuộn dây thừng, chuẩn sẵn. Ta ngẩng lên , giọng trầm nhưng gấp gáp:

“Leo lên đến đỉnh núi mất bao lâu?”

Một nhanh nhẹn bước , cúi thấp đáp:

“Bẩm đại nhân, chừng một canh giờ, nhưng giờ đất ướt nên chắc lâu hơn.”

Ta hỏi tiếp, ánh mắt sắc như khoan thẳng bóng tối bên ngoài:

“Nếu lên tới đỉnh núi, lúc đó thể bao xa?”

Người do dự một nhịp, giọng khàn vì mưa gió:

“Bình thường thể sang tận sông Mân Giang… nhưng mấy hôm nay mưa lớn, sương dày, tiểu nhân dám chắc, bẩm đại nhân.”

Ta khẽ gật, hít một dài như nuốt trọn tiếng gió gào ngoài trướng, trong lòng dâng lên một quyết tâm lạnh ngắt:

“Đi thôi. Dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi, cũng thử.”

Cha cùng Tổng đốc tiễn. Cha một lời, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm vẫn ẩn sự lo lắng như sóng ngầm. Ngọn núi mặt dựng , trơ trọi trời mưa xám, những vách đá lởm chởm nhô như mũi dao, sẵn sàng cắt kẻ bất cẩn. Đường mòn gồ ghề, trơn như đổ dầu mưa, mỗi bước chân đều dò dẫm, chỉ một sơ sẩy là rơi xuống vực sâu hun hút nơi dòng nước cuộn xoáy. Phía , Dương Tử gầm vang, sóng nước đập vách đá tung bọt trắng xoá, gào thét như con mãnh thú đòi nuốt trọn những kẻ dám liều .

Loading...