Mãn Chỉ Kim Tịch - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:31:57
Lượt xem: 339
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhưng Thiệu Đạo Tịch lại cứ khăng khăng giữ mạng hắn lại. Ta không hiểu nổi, rõ ràng hắn ra vẻ si tình như thế, lẽ ra phải đem Lưu Giản ra ngũ mã phanh thây mới đúng, diễn trò ấy cho ai xem chứ?”
“Ta hận c.h.ế.t cái vẻ đạo đức giả của hắn, hận c.h.ế.t cái cách hắn nghĩ đông nghĩ tây mà chẳng nghĩ đến người!"
Mắt Tiểu Lục đỏ ngầu đầy tơ máu, xoay sang nhìn ta.
"Chính lúc đó, Thiệu Sơn tìm đến ta, muốn ta đứng về phe hắn, giúp hắn nắm giữ cấm quân trong tay. Ta không rõ vì sao hắn lại muốn tạo phản, nhưng chỉ cần là chuyện có thể khiến Thiệu Đạo Tịch đau đớn, ta đều nguyện làm!"
Ta khép mắt, lặng lẽ suy nghĩ:
"Hắn muốn khiến thiên hạ đại loạn, dẫn hổ rời hang, rồi ngồi chờ thu lợi. Nhưng tại sao nhất định phải g.i.ế.c Lưu Giản?"
Một kẻ đã bị phế, thì có thể gây trở ngại gì cho hắn?
Tiểu Lục nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp:
"Có lẽ có liên quan đến Quỷ Ảnh Vệ của tiền triều."
"Quỷ Ảnh Vệ?" — Ta nhìn sang hắn.
Tiểu Lục nói: "Tiền triều các đời hoàng đế đều có ám vệ riêng, gọi là Quỷ Ảnh Vệ. Võ công cao cường, hành tung quỷ dị, còn giữ chìa khóa kho báu trong hoàng lăng.”
“Nghe nói đến đời cha của Lưu Giản thì mất tung tích. Thiệu Sơn nếu muốn giữ vững quyền lực, chỉ dựa vào binh lực ở kinh thành thì không đủ.”
“Nếu hắn chiếm được Ưng phù điều động Quỷ Ảnh Vệ, thì hắn có thể vừa hiệu triệu dư đảng họ Lưu khắp thiên hạ, vừa có thể cướp lấy hoàng lăng, gom vàng bạc, tạo cho mình một đường lui."
Nói rồi Tiểu Lục cười nhạt, khinh khỉnh:
"Nhưng mà, nếu Quỷ Ảnh Vệ thực sự lợi hại đến thế, Lưu Giản cũng đã chẳng sống thảm như vậy. Có lẽ trong hoàng lăng thật sự chỉ có tiền bạc. Thiệu Sơn nuôi binh không đủ, nghèo đến phát điên nên mới nổi lòng tham."
Ưng phù.
Ta theo phản xạ đưa tay sờ thắt lưng, ngón tay co lại, siết chặt, rồi từ từ buông xuống.
Chân mày dần siết chặt.
"Ngừng tay đi, Tiểu Lục."
Thanh niên kia lập tức dựng gai, như một con nhím xù lông, sát ý bừng bừng:
"Dựa vào cái gì? Ta đã nói rồi, muốn lấy mạng lão hoàng đế kia. Lưu Giản coi như đã chết, thì hắn dựa vào cái gì mà vẫn sống được?"
Ta lắc đầu.
Hồng Trần Vô Định
"Không phải vì hắn."
Rồi chuyển lời, hỏi ngược lại Tiểu Lục:
"Ngươi thấy giang sơn hắn trị bây giờ, so với trước kia thế nào?"
Tiểu Lục bĩu môi.
"Bình thường thôi."
Ta chống tay lên má, nghiêm túc nói:
"Ta thấy cũng không tệ.
Từ trên núi về cung, dọc đường ta thấy ruộng vườn chỉnh tề, phố chợ náo nhiệt, bá tánh dần dần lấy lại dũng khí, bắt đầu đi ra khỏi đống tro tàn mà sống tiếp."
Tiểu Lục trầm mặc, hít sâu một hơi, đè nén nơi lồng n.g.ự.c như nghẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-chi-kim-tich-smlx/chuong-8.html.]
"Người không hận hắn sao?"
14
Nghe vậy, ta lặng lẽ, cẩn thận lục tìm trái tim mình một lần.
Từng chút tình cảm mềm mại, từng nỗi buồn đau đã qua, giờ chỉ còn sót lại vài mảnh vụn rời rạc, muốn nắm lấy để mà trách móc, cũng không nắm được nữa.
Đã quá lâu rồi.
Từ khi vào cung từ Lũng Tây ba năm, lại từ hoàng cung trốn lên núi thêm hai năm.
Bị người ta gọi là A Oanh, A Oanh... đến chính bản thân ta cũng dần tin rằng, Kim Từ Nhi kết tóc cùng Nhị gia nhà họ Thiệu, thật sự đã c.h.ế.t rồi.
Nếu "Kim Từ Nhi" còn sống, nàng muốn điều gì?
Tiểu Lục hỏi ta, mà ta cũng tự hỏi chính mình.
Câu trả lời ta cho hắn, cũng là đáp án cho bản thân.
"Vận mệnh đã đẩy ta đến nơi này, lẽ nào ta phải để mặc số phận sai khiến, để ngọn lửa thù hận thiêu rụi những kẻ vô tội, những người đã phải chịu đựng nỗi khổ của chiến tranh vì chúng ta sao?”
“Không. Ta không thể, ngươi cũng không thể."
Trong sân, hoa tử kinh rụng lả tả, trong mưa chiều rơi như ánh vàng vụn.
Ta đưa tay ra, để những cánh hoa ướt mưa trôi qua kẽ tay.
"Chính những tháng ngày trôi dạt hỗn loạn ấy lại khiến ta nhìn rõ nguyên nhân thật sự gây ra tất cả.”
“Không phải chỉ bởi một người mềm yếu, hay một người sai lầm. Mà là từ vua đến triều thần, trên dưới đều đã mục nát, như bệnh dịch lan tràn.”
“Giang sơn của nhà họ Lưu đã bệnh nặng, cho nên gian thần hoành hành, bạo ngược khắp nơi.”
“Khi đó, cho dù Thiệu Đạo Tịch có dốc hết mọi thứ để cứu ta, bất chấp cả tộc nhân và bách tính, chôn vùi tâm huyết mấy đời trấn thủ biên cương của cha ông hắn. Ta e rằng cũng khó lòng thanh thản mà sống."
Đúng là từng oán, từng nghi.
Từng thấy tình cảm phu thê, lời hẹn một đời gắn bó, thật quá mong manh dễ vỡ.
Nhưng không nhìn thấy được, giữa yêu hận của một đôi vợ chồng nhỏ bé, lại ngăn cách bởi một con sông oan hồn, sâu thẳm và đáng sợ.
Trong dòng sông ấy, đang giãy giụa gào khóc, là biết bao người bị triều đại nhà họ Lưu vùi chết.
Khi một đế quốc khổng lồ sụp đổ mục nát, chẳng một ai có thể yên thân mà đứng ngoài cuộc.
Dù Thiệu Đạo Tịch có giữ được ta một lúc, cũng chẳng thể giữ ta cả đời.
Chỉ có cải cách, thay đổi triều đại, trừ tận gốc căn bệnh, từng chút một rửa sạch dơ bẩn của triều đại cũ, mới có thể trả lại cho bách tính một giang sơn đúng nghĩa.
Chỉ có như thế, những thảm kịch như "gửi thê tử làm con tin", "quân vương giả điên", "huynh đệ tương tàn", mới thực sự dừng lại.
"Tiểu Lục, khi ta nằm giữa đống xác c.h.ế.t ở bãi tha ma, chỉ còn lại hơi thở và tiếng khóc của chính mình, đó là lúc ta đau khổ nhất, nhưng cũng là lúc ta thấy mừng rỡ nhất.”
“Mừng vì mình vẫn còn sống. Dù mặt mũi đã khác, dù sợ hãi bám lấy không buông. Chỉ cần còn được sống, còn hít thở, còn ngửi được mùi mưa lạnh trong gió, có thể được lựa chọn để đi tiếp trên con đường khác, thế là quá tốt rồi."
Tiểu Lục nghiến răng, nhìn gương mặt ta, đôi mắt ngập tràn đau xót.
Hắn ôm đầu, tự trách:
"Nếu năm đó ta đánh vào kinh thành nhanh hơn một chút, người đã không phải chịu khổ thế này…"