Mãn Chỉ Kim Tịch - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:31:33
Lượt xem: 352
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọt mưa trên lá cây nhỏ xuống chân mày hắn.
Đôi mắt hắn đen như mắt Lưu Giản, nhưng lại không u uất như huynh trưởng.
Một kẻ đã thối rữa từ tâm can, vậy mà lại mang trong mắt một màu trong vắt.
Lấp lánh sáng, cháy rực thanh xuân, tràn trề sinh lực và tự tin.
Như thể chỉ cần giơ tay là có thể đem cả thiên hạ thu vào tay áo.
11
Gần đây, Thiệu Sơn đắc ý như gió xuân thổi tới, ta đều thu hết vào mắt.
Hôm đó, sau khi hắn g.i.ế.c Lưu Giản, như hòn đá ném xuống nước, gợn sóng ngàn tầng, bốn phía biên cương đều nổi biến động.
Hôn lễ bị đình chỉ, ta không thể bước ra khỏi hoàng cung nửa bước.
Mà Thiệu Sơn thì nhờ lần đó mà gây được tiếng vang trước mặt Thiệu Đạo Tịch, lại là vị phiên vương duy nhất chưa nắm binh quyền, xưa nay vẫn ôn hòa kín đáo.
Thiệu Đạo Tịch chuẩn bị thân chinh, triều đình liền đẩy Thiệu Sơn ra giám quốc.
Ta hỏi hắn: "Vậy ta khi nào có thể rời đi?"
Là "ta", không phải "chúng ta".
Thiệu Sơn thoáng sững người, ánh mắt có phần suy tư, rồi mỉm cười:
"Bây giờ Giang Nam cũng không yên ổn, ở lại trong cung là an toàn nhất. Bệ hạ giao cho ta đại sự, ta không thể phân tâm. Nàng là vị hôn thê của ta, là người cùng ta buộc chung một sợi dây, phải nghĩ cho ta, được không?"
Trước kia, hắn từng nói không thích kinh thành, chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản.
Nhưng thiên hạ vốn chẳng bao giờ thái bình, hắn cũng "bất đắc dĩ" mà thôi.
Ta không còn có thể tin hắn được nữa.
Lời của Lưu Giản trước khi c.h.ế.t vẫn như hồn ma quấn chặt bên tai.
Máu hắn đến giờ dường như vẫn còn vương trên mặt ta, nóng rát đau nhức, khiến ta không tài nào ngủ yên.
Ta trở mình ngồi dậy, xách một chiếc cung đăng (đèn cung) leo lét, len lén tránh đám thị vệ.
Đường đi trong cung này, ta quen thuộc hơn bất kỳ ai.
Ngày xưa, Lưu Giản thường dạy ta cách ẩn thân, làm sao để đi qua những lối mòn ít ai biết tới.
Giữa hắn và Thiệu Sơn, rốt cuộc có quan hệ gì?
Tại sao Thiệu Sơn nhất định phải g.i.ế.c hắn?
Ta lần đến tẩm điện bị bỏ hoang, muốn xem Lưu Giản có để lại chút manh mối nào không.
Nhưng cả tẩm điện đã bị thiêu rụi thành tro, chỉ còn bên màn giường còn sót lại một sợi dây ngũ sắc bị cắt đứt.
Đây là dây bình an ta từng đan cho hắn vào tiết Đoan Ngọ năm nào.
Ta nhặt nó lên, cất vào tay áo.
Đang định đứng dậy, chợt sau gáy vang lên tiếng thở nặng nề.
Ta sợ đến suýt bật nhảy, cầm đèn ném ra sau mà chẳng cần nhìn.
Nhưng người kia bắt lấy đèn, một tay giữ chặt ta, ép ta ngã xuống giường.
Hắn giơ cao đèn, soi kỹ gương mặt ta.
12
Hồng Trần Vô Định
Những ngón tay thô ráp, từng tấc từng tấc lướt qua mắt ta, sống mũi, khóe môi.
Bàn tay ấy, từ nhỏ đã dắt ta lên xe, thay ta nắm dây cương dẫn ngựa.
Khói mưa Giang Nam, từng cùng nhau ướt đẫm, cỏ non um tùm, cũng đã cùng giẫm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-chi-kim-tich-smlx/chuong-7.html.]
Lũng Tây xa xôi là thế, hắn vứt bỏ tiền đồ, như của hồi môn mà tự mình dâng đến.
Ta mắng hắn, đánh hắn, đuổi hắn cút.
Hắn rơi nước mắt, nhưng vẫn bướng bỉnh đứng yên:
"Ta vô dụng, chỉ muốn dắt ngựa cho chủ nhân cả đời."
Giống như hiện tại.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, ánh nước long lanh như một lớp vỏ mỏng phủ trên con ngươi, nhìn ta chằm chằm, cố chấp lặp đi lặp lại:
"Là người phải không? Có phải là người không?"
Đèn áp sát, ánh sáng chói lóa khiến mắt đau nhức, ta đối diện với hắn, không né tránh, cũng không trả lời.
Tiểu Lục môi run run, một giọt nước mắt rơi xuống, đập trúng nơi khóe mắt ta.
"Có phải không, người nói đi, có phải không?"
Có phải là chủ nhân của hắn, có phải là người mà hắn tưởng đã mất nay tìm lại được.
Ta cắn chặt răng, cố chịu đựng, lắc đầu.
Đèn cung rơi xuống đất, gió thổi tắt lửa.
Tiểu Lục ôm chầm lấy ta, đầu vùi vào cổ ta, giọng khàn như rách:
"Đồ lừa đảo."
"Người có hóa thành tro ta cũng nhận ra. Người bóc củ ấu cho đứa nhỏ, giống hệt năm đó khi người khác cười ta ăn không được củ ấu, nói ta là dã nhân không cha không mẹ, người đã dỗ ta thế nào.”
“Người uống Lê Hoa Xuân thì mặt đỏ bừng, nhưng sau khi được Lưu Giản rót rượu lại không sao, hắn che chở người, đến phút cuối còn chắn trước mặt người, bịt mắt người, sợ người bị thương, sợ người sợ hãi.”
“Người khác nhìn không ra, không hiểu. Nhưng ta hiểu! Người còn muốn giấu ta đến bao giờ? Thà giao phó mình cho kẻ như Thiệu Sơn, cũng không chịu đến tìm ta sao?"
Gió lạnh mưa thưa, lọt vào cửa sổ hoang.
Hắn khóc đến nghẹn từng chập.
"Có phải người hận ta, hận ta năm đó không tìm được người, không đón người về nhà…"
Lúc đầu nghe hắn nhận ra mình, ta cũng buồn, rơi hai giọt lệ.
Nhưng càng về sau hắn càng khóc dữ, ôm ta siết chặt khiến ta sắp không thở nổi.
Cứ như đến đòi mạng.
Ta vừa khóc vừa giận, véo mạnh vào cánh tay hắn: "Buông ra!"
Hắn lại ôm càng chặt, như kẻ phát cuồng:
"Không! Buông ra là người lại chạy mất! Tội nhân sắp c.h.ế.t cũng phải có cơ hội kêu oan, người không thể cứ bịt tai không nghe, rồi chối bỏ ta!"
Ta thở không ra hơi, nghiến răng: "Khụ khụ… Ta thấy ngươi là muốn ta c.h.ế.t thật thì có!"
Tiểu Lục giật mình, vội buông tay, luống cuống vỗ nhẹ lưng ta: "Chủ nhân…"
Hít thở dần ổn lại, ta ngồi cùng hắn nơi hành lang dài phủ đầy cỏ dại bên ngoài điện, như những ngày thơ bé, lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói.
Chỉ là lòng chẳng thể quay về sự vô lo vô nghĩ thuở ấy nữa.
"Ngươi nói đi."
Thiệu Sơn, rốt cuộc là hạng người gì.
Còn ngươi, Tiểu Lục, trong ván cờ rối ren mù mịt này, rốt cuộc đang đóng vai gì?
13
"Ta tưởng người đã c.h.ế.t rồi."
Từng sợi mưa rơi từ trời cao, Tiểu Lục ngẩng nhìn mây đen, thì thào như nói với chính mình.
"Người không biết ta đã hận đến nhường nào đâu. Ta nhìn thấy t.h.i t.h.ể người trong quan tài bị độc làm thối rữa, suýt nữa thì bẻ gãy cổ Lưu Giản.”