Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mãn Chỉ Kim Tịch - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:30:27
Lượt xem: 355

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy ta lắc đầu, hắn cũng không ép, chỉ tự mình tiếp lời:

 

"Ta thấy bệ hạ cũng khó xử. Tiên hoàng hậu là người hiền lành, thương dân như con.”

 

“Năm xưa Giả Chung dùng dân chúng Lũng Tây và Giang Nam làm con tin ép bệ hạ đưa nàng vào cung, nàng tuy đau lòng nhưng vẫn tình nguyện hy sinh, đến c.h.ế.t cũng không oán than nửa lời.”

 

“Nếu nàng mà biết ca ca mình bỏ quan theo giặc, chống lại triều đình, sau này nếu hai bên đánh nhau, người chịu khổ vẫn là bách tính, nàng nhất định tức c.h.ế.t mà sống lại mất."

 

Chiều xuân muộn, nắng nhạt phủ sân, hoa cung rơi lả tả.

 

Tiểu Lục bước gần thêm hai bước, giẫm lên cánh hoa, nghiền nát thành bùn, giọng trầm xuống:

 

"Nếu nàng ấy có thể sống lại thì hay quá, còn có thể khuyên can được huynh trưởng, nhà họ Kim cả đời thanh danh, bị hủy đi thật đáng tiếc."

 

Ta nuốt xuống nghẹn nơi cổ họng, không thể trả lời.

 

9

 

Tiểu Lục nghi ngờ ta.

 

Tuy không biết hắn bắt đầu sinh nghi từ đâu, nhưng loại nghi ngờ này khiến ta nóng lòng muốn rời khỏi kinh thành, quay về Mai Châu tìm ca ca.

 

Ca ca nhất định có nỗi khổ riêng.

 

Huynh ấy làm quan bao năm, tâm luôn hướng về dân, tuyệt đối không phải người làm loạn hại đời.

 

May mắn là Thiệu Sơn hiểu lòng người, thấy ta trong cung buồn bực không vui, cứ nghĩ là do bị gò bó bởi lễ nghi và thiên uy, nên đã xin chỉ, dời hôn kỳ sớm hơn.

 

Cuối tháng này, bái đường xong là có thể rời kinh.

 

Hồng Trần Vô Định

"Ta cũng không thích kinh thành."

 

Bên bờ hồ, Thiệu Sơn bẻ một cành liễu xoay trong tay.

 

"Mưu tính lẫn nhau, rón rén dè dặt, thật mệt mỏi."

 

Hắn khẽ cười, rõ là đôi tay võ tướng, vậy mà vô cùng khéo léo, vài động tác đã đan xong một vòng hoa tinh xảo, đội lên đầu ta, nói:

 

"Ta chỉ cần một nơi an ổn, một người tri kỷ cùng sống nửa đời, vậy là đủ."

 

Ta khẽ đỡ lấy vòng hoa, ngẩng đầu lên: 

 

"Huynh tốt như thế, điều huynh mong rồi sẽ có được."

 

Dù người bên cạnh đến cuối cùng không phải là ta.

 

Thiệu Sơn mỉm cười gật đầu.

 

Gần đến ngày thành thân, ta muốn để lại cho Lưu Giản một bức thư.

 

Ra khỏi cung rồi, hành sự sẽ thuận tiện hơn, nếu hắn cần ta giúp gì, cũng dễ bề lo liệu.

 

Ta giấu mảnh giấy vào khe đá bên giếng nước sau điện.

 

Đây là chỗ bí mật ta và hắn từng dùng trong cung năm xưa, khi ấy khắp nơi đều có tai mắt của Giả Chung, chỉ nơi này vì từng có nhiều cung nhân nhảy giếng c.h.ế.t nên không mấy ai dám bén mảng.

 

Nhưng Lưu Giản vẫn không hồi âm.

 

Chẳng mấy chốc, ngày thành thân cũng đến.

 

Trời trong mây tạnh, oanh ca yến hót, gió xuân mang theo hương trầm nhẹ lướt qua từng góc tường cung.

 

Lễ cưới bắt đầu lúc mặt trời sắp lặn.

 

Ta khoác trên mình hôn phục rườm rà, ngồi trong đại điện, mũ phượng nặng nề khiến đầu đau nhức, mí mắt giật liên hồi.

 

Khắp bốn phía đỏ rực, hỷ bào đỏ, hoàng hôn đỏ, khung cửa sổ đỏ, nến cũng đỏ.

 

Cả thế gian như đang bốc cháy.

 

Cháy…

 

Cháy thật rồi!

 

Ta bỗng dưng bật dậy.

 

Bên ngoài vang lên tiếng binh khí va chạm, khói lửa cuồn cuộn, “Ầm!” một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-chi-kim-tich-smlx/chuong-5.html.]

Lưu Giản xông vào điện, tay cầm kiếm, che ngực, va đổ bình phong và lư hương, một tay chộp lấy ta.

 

Tay hắn nóng đến rợn người.

 

"Ngươi làm sao vậy?" — Ta nhìn ra sắc mặt hắn có điều không ổn.

 

Hắn cau mày, yết hầu chuyển động, khó khăn bật ra một chữ:

 

"Đi."

 

Bên ngoài đã là ám vệ của hắn, hắn dẫn ta chạy qua đường nhỏ trong cung, vừa chạy vừa thở dốc.

 

Ta không có cơ hội hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Chưa đến được cổng cung, hai bên hành lang đã có quân mai phục sẵn.

 

Thiệu Sơn dường như sớm đã dự liệu được chuyện này, kích động tâu lên Thiệu Đạo Tịch:

 

"Bệ hạ, thần đoán không sai. Kẻ này quả nhiên có tâm mưu phản, còn dám giấu quân trong cung, ngay dưới mí mắt bệ hạ mà bắt cóc thê tử của thần trốn đi.”

 

“Dám coi thường thiên uy như vậy, thần xin bệ hạ lập tức hạ lệnh b.ắ.n chết, lấy đó răn đe thiên hạ!"

 

Ầm!

 

Mây giăng đầy trời, sấm sét rền vang, tia chớp xé ngang lưng rồng trên nóc điện.

 

Tứ phía bao vây, tên nhọn như rừng.

 

Lưu Giản làm bộ như đang khống chế ta, tay đặt lên cổ ta, ép ta vào vách tường.

 

Nhưng không đau.

 

Hắn chỉ nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ ta.

 

Ánh chiều buông xuống quá nặng nề, đôi mắt hắn như hòa tan trong màn đêm, dường như chất chứa ngàn lời không thể nói, đầy bi ai, đầy luyến tiếc.

 

Nhưng vừa hé môi, dòng m.á.u đen liền rỉ ra nơi khoé miệng.

 

Ta há miệng, lại chẳng nói nên lời.

 

Khoảng cách quá xa, ta nhìn không rõ sắc mặt của Thiệu Đạo Tịch trên tường thành, cũng không rõ hắn có phải đã ra hiệu không.

 

Chỉ nghe thấy giọng nói sắc nhọn khác hẳn thường ngày của Thiệu Sơn, giận dữ không thể che giấu.

 

"Bắn!"

 

Mắt ta bỗng tối sầm, là Lưu Giản dùng một tay che mắt ta lại.

 

Ta cảm giác thân thể hắn cứng đờ, tay kia nhét vật gì đó vào thắt lưng ta, dồn chút sức lực cuối cùng thì thào bên tai ta:

 

"Cẩn thận Thiệu Sơn."

 

Rồi hắn buông thõng, bàn tay đẫm m.á.u trượt khỏi má ta, ngã xuống bên vạt váy.

 

Mưa bắt đầu rơi. Một giọt, rồi hai giọt.

 

Rơi vào mi mắt ta.

 

"A Oanh!"

 

Thiệu Sơn chạy tới, suýt trượt ngã. Hắn trông rất lo lắng, run rẩy ôm lấy ta, kéo ta ra khỏi đống xác người.

 

Tựa như hai năm trước, nơi bãi tha ma.

 

"Không sao chứ? Hử?"

 

Mưa lớn dần.

 

Ào ạt trút xuống, gió cuốn theo sương nước, thổi tung mùi m.á.u tanh mốc meo chẳng rửa sạch nổi.

 

Ta bị mưa làm ướt sũng, lặng lẽ nhìn hắn.

 

Thiệu Sơn sững sờ. 

 

"Sao lại nhìn ta như vậy? Bị dọa sợ rồi sao?"

 

Tiếng bước chân vang lên, Tiểu Lục chạy tới, giang áo che mưa cho ta, ánh mắt nhìn Thiệu Sơn u ám như cười mà không.

 

"Không nhìn ra đấy, Tam ca bình thường chẳng thấy tài năng gì, vậy mà ra tay nhanh đến thế, bệ hạ còn chưa hạ chỉ cơ mà. Người huynh yêu còn đang trong tay Lưu Giản, không sợ làm nàng ấy bị thương sao?"

Loading...