Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mãn Chỉ Kim Tịch - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:30:04
Lượt xem: 405

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đen đến mức phát sáng, tựa như đôi mắt của con mèo hoang bị bỏ rơi trong thâm cung.

 

"Ta muốn bảo vệ nàng, đổi thân phận cho nàng, để nàng yên ổn sống cuộc đời tự do, từ nay về sau không còn bị số mệnh đẩy đưa nữa. Vậy… ta sai ở đâu?"

 

Trên cửa sổ, sương lạnh đọng thành những vệt mờ mịt, mảnh mai thê lương.

 

Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, hai hàng lệ nóng chảy ướt lòng bàn tay hắn đang run rẩy.

 

"Ta biết… ta biết…"

 

Tiếng nức nở thốt ra nghẹn ngào.

 

"Xin lỗi, ta chỉ là… sợ quá thôi…"

 

Phu quân năm xưa đã không còn là người ta có thể nương tựa.

 

Mà bản thân, tỉnh dậy đã là một cái "xác chết", từ đó chỉ biết trốn đông trốn tây, sống nhờ vào lừa dối, nhọc nhằn lắm mới quay về được quê nhà, lại không chắc người thân có còn nhận ra ta.

 

Sau lưng không đường lui, phía trước lại mù mịt.

 

Ta thật sự, rất sợ.

 

Lưu Giản hít sâu một hơi, siết chặt ta vào lòng.

 

"Đừng sợ, đừng sợ… Hai năm trước ta đã hứa với nàng rồi, nàng còn nhớ không?” 

 

“Rất nhanh thôi, ta sẽ đến bên nàng. Chúng ta cùng rời khỏi hoàng cung, bắt đầu một cuộc đời mới. Đến lúc đó, nàng không còn là thê tử của ai cả, mà ta cũng chẳng còn là hoàng đế họ Lưu nữa."

 

"Ta chưa từng bước ra khỏi hoàng cung, nàng dẫn ta đi, đi đâu cũng được, Giang Nam, Mai Châu…"

 

Ta tựa vào xương quai xanh của hắn, cảm nhận được thân thể hắn gầy đến lộ xương, bao nhiêu năm vẫn không có lấy một chút da thịt.

 

Trong khi ta nằm dưỡng thương nơi núi rừng, nửa mê nửa tỉnh suốt hai năm, còn hắn thì sao?

 

Trong tay Thiệu Đạo Tịch, hẳn là sống không bằng chết.

 

Hắn cũng vì ta mà nhẫn nhịn, giấu kín tung tích ta, không để lộ nửa lời.

 

Vậy mà ta lại chẳng phân rõ phải trái, chỉ biết oán trách nỗi sợ hãi trong lòng mình.

 

Cảm giác tội lỗi tràn ngập khắp thân thể, khiến ta muốn co rút lại thành một khối, trốn đi.

 

Ta là người đã tìm được đường sống sót thoát thân, nhưng còn Lưu Giản thì sao?

 

Ta biết hắn có bản lĩnh, năm đó dù Giả Chung hống hách ngang ngược đến đâu, hắn vẫn có thể âm thầm nuôi dưỡng lực lượng ám vệ cho riêng mình.

 

Giờ nếu muốn rời khỏi đây, hẳn là cũng có cách.

 

Nhưng trong lòng ta vẫn luôn bất an.

 

Bốn phía tường cung sâu hun hút, hai bóng người không dám lộ ánh mặt trời. 

 

Liệu thật sự có thể cùng nhau thoát ra, bắt đầu lại từ đầu hay không?

 

8

 

Những ngày chuẩn bị hôn lễ trong cung, Thái hậu luôn giữ ta bên cạnh.

 

Bà tụng kinh Phật, liền sai ta chép kinh theo.

 

Ta ngập ngừng rồi xấu hổ thưa rằng mình chưa từng đọc sách, chỉ biết qua loa vài chữ.

 

"Đáng tiếc thật." – Thái hậu thương xót nhìn ta.

 

Bà dường như rất cô đơn, thường kể với ta nhiều chuyện xưa ở Lũng Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/man-chi-kim-tich-smlx/chuong-4.html.]

 

Người bà nhắc đến nhiều nhất, không phải con trai mình, mà là con dâu.

 

"Đứa nhỏ ấy, hoạt bát hơn ngươi, cũng gan dạ hơn."

 

Thái hậu chăm chú nhìn đàn cá trong hồ, từng gợn sóng cũng phản chiếu vào mắt bà.

 

"Nó mới về Lũng Tây chưa được bao lâu thì tướng quân đã mất. Nhị ca mất cha, suốt ngày không nói không rằng, chẳng đến quân doanh, chẳng ai biết hắn ở đâu, cũng không dám rầm rộ đi tìm.”

 

“Chỉ có nó, ngày ngày đi khắp nơi tìm hắn. Tìm không thấy cũng không nản. Về nhà ăn no ngủ kỹ, hôm sau lại đi tiếp."

 

Thái hậu khẽ cúi mắt, mỉm cười.

 

"Ngày ấy nó còn chưa biết cưỡi ngựa, mà ngựa phương Bắc lại hung hãn, luôn làm nó bị thương, bẩn thỉu lấm lem cả người. Sau cùng cũng tìm được Nhị ca, lại bị ngựa hất xuống sông.”

Hồng Trần Vô Định

 

“Nhị ca giật mình, vội vã nhảy xuống cứu nó. Sau đó nó phát bệnh nặng một trận, từ đó Nhị ca chẳng bao giờ tự ý bỏ đi nữa."

 

Nói đến đây, Thái hậu lặng lẽ một hồi, rồi bảo:

 

"Mọi người đều nói, nó rất giống đứa con gái lớn của ta mất sớm, cùng một sự cứng đầu, cùng một kiểu mạnh mẽ dễ gãy…"

 

Bóng hoàng hôn đổ dài trên tóc mai điểm bạc của phụ nhân trung niên, ánh lên sắc bạc như giọt lệ phản chiếu.

 

Mặt trời trước khi lặn hẳn phía sau núi lại càng rực rỡ hơn cả chính ngọ.

 

Cũng đúng vào khoảnh khắc ấy, ta trông thấy bóng dáng Thiệu Đạo Tịch phía sau đình.

 

Hắn, cũng như ta, lặng lẽ nghe Thái hậu hồi tưởng chuyện cũ, vẻ mặt dửng dưng, không chút biểu cảm.

 

Sau đó, Tiểu Lục vội vàng bước tới, thì thầm điều gì bên tai Thiệu Đạo Tịch, hai người liền cùng rời đi.

 

Trên đường đi, Tiểu Lục ngoảnh lại, sâu sắc nhìn ta một cái.

 

Trời đã không còn sớm, ta từ biệt Thái hậu, quay về điện nghỉ.

 

Tiểu Lục — người lẽ ra đã rời đi — lại đứng chờ dưới giàn hoa phía trước.

 

Càng đến gần, vết sẹo giữa chân mày hắn càng rõ ràng.

 

Hắn nhìn ta hồi lâu, như không có gì bất thường, khom người hành lễ: "Tẩu tẩu."

 

Ta điềm tĩnh đáp lễ: "Lục đệ."

 

Ánh mắt Tiểu Lục chợt lóe lên vẻ kỳ quái, hắn mỉm cười, sánh bước bên ta: 

 

"Hôn sự sắp đến, Tam ca bận đến quay mòng mòng, tẩu tẩu ở trong cung một mình chắc buồn lắm nhỉ?"

 

Ngày xưa, hắn dắt ngựa cho ta thì luôn cúi đầu khép nép, ngoan ngoãn vô cùng.

 

Giờ đứng thẳng lưng, thân hình cao lớn, lời nói thăm dò, tâm tư sâu không lường được.

 

Ta không đáp.

 

Hắn nói: "Để ta kể tẩu tẩu một chuyện thú vị."

 

"Chiều nay, Tổng đốc Giang Nam gửi gấp tấu chương, nói rằng Mai Châu lại bị thủy phỉ quấy rối, làm dân không chịu nổi, xin bệ hạ hạ chỉ trừ khử triệt để."

 

Hắn ngửa mặt thở dài, dáng vẻ lười nhác:

 

"Vậy mà đám thủy phỉ ấy lại không phải ai xa lạ, chính là ca ca ruột của tiên hoàng hậu, đại cữu của bệ hạ chúng ta.”

 

“Haizz, bệ hạ khổ tâm lắm, một nhà mà thành ra thế này, tẩu tẩu thấy có buồn cười không?"

 

Ta cụp mắt, dè dặt đáp: "Chuyện quốc gia đại sự, ta không dám luận bàn."

 

Tiểu Lục cười: "Quốc sự cũng là việc nhà thôi mà, tẩu tẩu sắp là người trong hoàng tộc rồi, nói mấy câu cũng chẳng sao."

Loading...