Vị cô nương chỉ lặng lẽ đó, giống như cây mai đầu thôn, khẽ khàng cất lời:
Hồng Trần Vô Định
"Phạm công tử, sinh tử , cần vì mà khó xử. Cứ thuận theo lòng là ."
Nếu để thuận theo lòng ca ca, thì nhất định sẽ cảm thấy khó xử.
Tấm lòng của là mềm yếu, nếu chẳng , cũng chẳng Hồ tỷ tỷ.
Đôi mắt đỏ ngầu như rỉ máu, thế nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu :
"Hôm nay ."
"Trong phòng vẫn còn áo cưới và vải điều, đều là chuẩn cho Mai Hương. Ta đưa cho ai khác dùng."
"Ta ngoài mua từ đầu, nhanh nhất cũng đến ngày mai."
5
Ca ca đồng ý ngày mai thành .
Lưu ma ma cũng chịu nhượng bộ một bước, để ngoài mua đồ, chỉ là phái mấy theo dõi.
Còn thì giữ trong nghĩa trang.
Tới khi trời sẩm tối, ca ca mới trở về, ôm theo một bọc lớn.
Bên trong là một bộ hỷ phục quá vặn, cùng một bộ chăn đệm trải giường.
Hôm , Lưu ma ma dậy từ sớm, giúp vị tân tẩu vốn tên là Giang Lan Thư, nay gọi là Hồ Lan Thư, sửa soạn trang điểm.
Bộ hỷ phục , cũng Lưu ma ma thức suốt một đêm để sửa cho .
Ta lén nấp nhà, thấy bà chải tóc cho tân tẩu, lẩm nhẩm khấn:
"Một chải chải đến đầu, phú quý chẳng lo gì;
Hai chải chải đến đầu, bệnh chẳng lo âu;
Ba chải chải đến đầu, nhiều con sống lâu;
Chải tiếp đến cuối đầu, vợ chồng mãi thuận hòa."
Đọc đến câu cuối, mắt Lưu ma ma hoe đỏ.
Bà ôm lấy tân tẩu mà :
"Tiểu thư của , đừng trách phu nhân, đây đều là nghiệp nợ của song ruột thịt gây . Trước ở phủ, chỉ ho một tiếng, phu nhân liền sốt sắng tìm cho quả lê ngọt nhất kinh thành hầm cho ăn."
" khi ăn lê thơm ngọt, Mai Hương tiểu thư thì đến miếng cơm thiu trong nhà cũng chẳng mà ăn."
"Giá như chỉ là ôm nhầm, trong phủ cùng lắm xem như sinh thêm một tiểu thư."
" đây là mẫu của cố ý tráo đổi, bảo phu nhân hận ?"
"Bà còn mặt mũi nào đối diện với nữa ."
Ta chép miệng nghĩ thầm, quả lê ngọt nhất kinh thành rốt cuộc sẽ ngọt tới mức nào?
Mai Hương tỷ tỷ ở kinh thành, chắc giờ ăn lê do đích mẫu hầm nhỉ?
Ta còn đang nghĩ đến quả lê, Lưu ma ma sang chuyện khác.
Bà lau nước mắt, :
"Là lão nô thất lễ , hôm nay là đại hỉ của , chẳng nên rơi lệ."
"Phạm nghĩa sĩ là , gả cho sẽ chẳng thiệt thòi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mai-lan-ky/chuong-2.html.]
"Đây là điều cuối cùng phu nhân thể cho ."
"Hai mang bạc đó, sống cho thật . Đừng nghĩ ngợi về ai ở kinh thành nữa."
Từ đầu đến cuối, tân tẩu hề chen lời.
Mãi đến khi Lưu ma ma dứt lời, nàng mới dập đầu, dịu giọng thưa:
"Ma ma, xin hãy giúp mang cây trâm về cho mẫu ."
"Lan Thư tạ ơn nuôi nấng mười tám năm qua."
"Về chẳng thể gọi bà là mẫu nữa, nhưng dù ở phương nào, cũng sẽ luôn cầu phúc cho thể bà bình an."
Cuộc đối thoại của họ sâu đậm đến thế, khiến chợt nghĩ: Lưu ma ma thật sự nỡ lòng nào đem tân tẩu bán ?
Ta , định bụng đem chuyện với ca ca.
Nào ngờ một tỷ tỷ nha phát hiện.
Nàng tủm tỉm : "Tiểu , ăn bánh với tỷ tỷ nào?"
6
Ta chẳng gì, cũng ai chịu .
Bọn họ nhốt suốt một đêm ở quán trọ bên ngoài.
Ca ca tưởng rằng giận cưới tân tẩu nên bỏ , cố ý tham dự hôn lễ, cũng chẳng tìm .
Đến khi ngày hôm hấp tấp chạy về nhà, thì ca ca và tân tẩu ngủ chung một phòng.
Lưu ma ma từ phòng họ , trong tay là tấm khăn trải giường nhăn nhúm còn vương máu, cẩn thận gói , đó mới sang xin ca ca:
"Phạm nghĩa sĩ, là lão nô thất lễ, mạo phạm ngài, lầm đều do cả."
"Nay ngài và Lan Thư tiểu thư thật sự thành phu thê, kính mong ngài đối đãi nàng tử tế."
Ca ca chút ngạc nhiên thái độ dịu giọng bất ngờ của bà , nhưng gì, chỉ lặng lẽ họ thu dọn hành lý.
Cùng với hai mươi binh sĩ canh giữ bọn , họ cùng rời khỏi nghĩa trang.
Ta rõ vì chỉ một tấm khăn trải giường khiến Lưu ma ma khẳng định họ là phu thê thực sự.
, nếu cùng một phòng, thì chính là đời kiếp chẳng thể chia lìa.
Trước đây khi hỏi Mai Hương tỷ tỷ, nàng cũng từng dạy như .
Ta tức giận đẩy tân tẩu một cái:
"Ngươi thật xa! Giống hệt ngươi! Cướp hơn mười năm của Mai Hương tỷ tỷ, bây giờ tới cướp ca ca của ."
Ta với ca ca:
"Ca ca, nàng gạt chúng ! Lưu ma ma vốn dĩ chẳng định bán nàng ! Lưu ma ma thương nàng lắm! Hai họ chỉ là bày trò diễn kịch cho xem mà thôi!"
Ca ca nàng chằm chằm, ánh mắt như thiêu cháy.
Nàng cúi đầu khẽ : "Lưu ma ma lừa . Hộ tịch của chuyển về Hồ gia."
"Nếu cưới , Hồ gia quyền đem bán ."
"Chỉ là Hầu phủ quả thực tính kế . Họ là , cho dù chỉ là xa lạ, cũng thể khoanh tay ."
"Phạm công tử, họ, gửi lời xin đến ."
Sau lời xin , là một lời giải thích kỹ càng hơn.
Tân tẩu kể, mẫu ruột của Mai Hương tỷ tỷ là Giang phu nhân, là chu đáo cẩn trọng.