Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 258: Cô thầm mến tôi
Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:15:51
Lượt xem: 36
Lâm Noãn nuốt nước bọt, cau mày khó hiểu hỏi: "Cái gì ạ?"
Nhìn chằm chằm vào Ninh Thời Ngự, trong chốc lát cô thực sự không nhớ ra mình đã lấy thứ gì của anh ta.
"Lúc cô trả ví tiền của tôi, bên trong thiếu đồ." Ninh Thời Ngự nhíu chặt lông mày: "Thứ nên lấy thì không lấy, thứ không nên lấy, cô động vào làm gì?"
Lâm Noãn căng thẳng, hóa ra Ninh Thời Ngự chỉ tấm ảnh kia.
Nếu anh ta không hỏi cô về tấm ảnh, cô sẽ nghĩ anh ta vô tình để ảnh trong ví. Nhưng giờ Ninh Thời Ngự lại đường hoàng đòi lại ảnh, rõ ràng anh ta cố ý mang theo ảnh của cô.
tuanh1
Hít sâu một hơi, Lâm Noãn bình tĩnh nói: "Bức ảnh đó không phải của anh, tôi chỉ lấy lại đồ của mình."
Ninh Thời Ngự hừ lạnh: "Lâm Noãn, đồ trong ví tiền của tôi cũng có thể là của cô sao? Xem ra cô thật sự không coi mình là người ngoài."
Ý của Ninh Thời Ngự, Lâm Noãn không hiểu lắm, chẳng lẽ anh ta không nói về tấm ảnh?
Ngẩng đầu nhìn Ninh Thời Ngự, cô nghiêm túc tuyên bố: "Ninh Thời Ngự, ngoại trừ lấy một tấm ảnh đăng ký, tôi không lấy gì khác cả. Nếu anh có đồ quý giá bị mất, phiền anh báo cảnh sát xử lý."
"Tại sao lại lấy ảnh đi?" Ninh Thời Ngự hỏi thẳng.
"Vậy tại sao anh lại đặt ảnh của tôi vào ví tiền? Đây đâu phải phong cách của Tổng giám đốc Ninh."
"Để trấn tà."
"..." Lâm Noãn á khẩu không trả lời được.
Dùng cô để trấn tà, anh ta coi cô là cái gì chứ?
Đưa tay đẩy Ninh Thời Ngự ra, Lâm Noãn bực bội nói: "Xin lỗi, tôi không phù hộ được cho anh, hơn nữa cũng không muốn phù hộ anh."
Khó trách nhiều năm nay vận may của cô tệ như vậy, sức khỏe của Thâm Thâm cũng không tốt, hóa ra đều bị Ninh Thời Ngự cướp mất vận may.
Ninh Thời Ngự nheo mắt, liếc cô: "Tôi dám nói, cô thật sự dám tin à."
Ngay sau đó, anh ta đưa tay ra trước mặt Lâm Noãn: "Ảnh đâu? Trả lại tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-258-co-tham-men-toi.html.]
"Không còn nữa."
"Lâm Noãn." Ninh Thời Ngự gọi khẽ tên cô.
Lâm Noãn cũng hết kiên nhẫn, tức giận chất vấn: "Ninh Thời Ngự, anh có vấn đề gì không? Đối xử với tôi tệ như vậy mà còn giữ ảnh tôi trong ví, anh không thấy buồn cười sao? Đừng nói anh muốn cho tôi biết anh thầm mến tôi, thích tôi nhé."
Tuy nhiên, sau khi họ kết hôn, qua đủ loại dấu hiệu, Lâm Noãn chưa bao giờ nhận ra Ninh Thời Ngự thích cô.
Ninh Thời Ngự nhìn cô nhanh nhẹn đối đáp, liền cúi người hôn lên đôi môi nhỏ xinh của cô.
Đây vốn đã là thói quen của anh từ lâu.
Lâm Noãn mở to mắt, cố sức đẩy anh ra, nhưng Ninh Thời Ngự không cho cô cơ hội thoát thân.
Ở đầu hành lang bên kia, Tiểu La đứng sững người, nghĩ thầm sao lần nào cô cũng may mắn thế, luôn được chứng kiến cảnh thân mật giữa Lâm tổng và Ngự tổng.
"Thư ký La, cô..." Giọng Diệp Khả đột nhiên vang lên từ phía sau.
Tiểu La vội vàng quay người, ra hiệu im lặng.
Diệp Khả nhìn theo ánh mắt của Tiểu La, thấy cảnh Ninh Thời Ngự đối xử bá đạo với Lâm Noãn, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ, trái tim co thắt từng cơn.
Ninh Thời Ngự, người anh thích trong lòng vẫn luôn là Noãn Noãn sao.
Tiểu La nhận ra người đến là Diệp Khả, vội kéo cô ta đến khu vực chờ thang máy: "Giám đốc Diệp, xin lỗi ạ! Lúc nãy tôi không cố ý cản trở cô đâu, tôi chỉ sợ Lâm tổng và Ngự tổng nhìn thấy tôi thôi."
"Không sao."
Thấy Diệp Khả cười gượng, Tiểu La dò hỏi: "Giám đốc Diệp, cô và Ngự tổng chia tay rồi ạ?"
Diệp Khả quay đầu nhìn về phía hành lang, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi và Ngự tổng không phải như các cô nghĩ đâu, tôi chỉ là nhân viên của Ninh thị thôi."
Nói xong, Diệp Khả xoay người bấm thang máy, không đợi Tiểu La nói gì đã bước vào.
Thang máy đi xuống, Diệp Khả thở dài, có lẽ cô nên từ bỏ rồi chăng?