Ly Hôn Vợ Cũ . Lục Tổng Ninh Phu Nhân Có Thai Rồi - Chương 183: Vợ tôi

Cập nhật lúc: 2024-12-10 22:04:36
Lượt xem: 29

Ninh Thời Ngự miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, liếc xéo cô: "Tôi c.h.ế.t rồi, chẳng phải như cô mong muốn sao?"

"Vậy cũng đừng c.h.ế.t trước mắt tôi, làm bẩn mắt tôi."

Ninh Thời Ngự cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, không để ý tới cô nữa.

Người phụ nữ kia quả nhiên mong anh chết.

Bầu không khí đột nhiên im lặng, im lặng đến mức khiến người ta lúng túng. Phía sau rõ ràng có hai người sống sờ sờ, nhưng Trác Phàm lại cảm thấy lưng lạnh toát.

Im lặng một lúc lâu, Ninh Thời Ngự bỗng lại mở miệng nói: "Lâm Noãn, tối nay cô nhìn Cố Nam Khai nhiều hơn tôi, nhìn anh ta lâu hơn tôi."

Hai tay Trác Phàm đang nắm vô lăng, Ninh Thời Ngự đột ngột nói câu này khiến anh ta giật mình, hai tay run lên, xe chạy như rắn bò.

Boss đại nhân, anh ấy đang ghen sao?

Thật không thể tin được.

Một giây sau, Trác Phàm muốn bật cười, nhưng không dám cười thành tiếng, đành phải đưa tay phải ra, bóp mạnh đùi mình mới nhịn được.

Anh ta thầm nghĩ, đổi lại người bình thường, chưa chắc đã có định lực tốt như mình.

Lâm Noãn liếc nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Thời Ngự, nói nhỏ: "Nam Khai tối nay là khách của tôi, lại là ân nhân của tôi."

Tuy nhiên, trong lòng Lâm Noãn thì đang trợn tròn mắt, khi nào cô nhìn Cố Nam Khai nhiều lần hơn, lâu hơn chứ?

Rõ ràng cô trừng mắt nhìn Ninh Thời Ngự nhiều hơn, lâu hơn mới đúng.

Ninh Thời Ngự cười nhẹ, giọng châm chọc lạnh lùng: "Vậy sao? Trách tôi tối nay đã quấy rầy cô lấy thân báo đáp?"

Lâm Noãn bị anh nói không nên lời, dù cô nói gì Ninh Thời Ngự cũng luôn có cách phản bác.

Cô liếc mắt trừng anh, giơ tay vỗ vào dạ dày anh một cái: "Còn sức châm chọc người ta, dạ dày anh không đau sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ly-hon-vo-cu-luc-tong-ninh-phu-nhan-co-thai-roi/chuong-183-vo-toi.html.]

Sắc mặt Ninh Thời Ngự đột nhiên trầm xuống, đè giọng gọi cô: "Lâm Noãn."

Lâm Noãn xoay người, tay phải nắm cổ áo anh, kéo anh lên khỏi ghế: "Ninh Thời Ngự, với tình trạng của anh tối nay, tôi mưu sát chồng chỉ là chuyện vài phút, anh tốt nhất đừng trêu chọc tôi."

Ninh Thời Ngự bực bội gạt tay cô ra, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ túm cổ áo.

Lâm Noãn thật là to gan.

Ôm lấy dạ dày, Ninh Thời Ngự trừng mắt nhìn Lâm Noãn, không nói gì với cô nữa.

Lâm Noãn thấy anh nhíu chặt mày, vẫn ôm dạ dày không buông. Cô thở dài, sau đó đặt bàn tay mềm mại của mình lên dạ dày anh, nhẹ nhàng xoa bóp giúp anh.

Ninh Thời Ngự từ từ mở mắt, không hiểu sao có chút cảm động.

Cô vẫn còn quan tâm đến anh.

Trác Phàm nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai người hòa thuận, anh ta lén mỉm cười.

Nếu BOSS và Thiếu phu nhân có thể luôn yêu thương nhau như vậy thì tốt biết bao, nếu không, anh ta và Cao Tiểu Mỹ ở cùng nhau cũng rất khó xử.

Xe dừng trước cổng biệt thự cũ, Lâm Noãn giúp Trác Phàm đỡ Ninh Thời Ngự vào nhà.

"Noãn Noãn, có chuyện gì vậy? Sao Thời Ngự say thành ra thế này?" Lục Cẩn Vân vừa dỗ thằng bé ngủ xong, nghe thấy tiếng động ở dưới lầu liền chạy xuống.

"Anh ấy chê cơm không ngon." Lâm Noãn mệt mỏi đặt Ninh Thời Ngự lên sofa, hai tay chống hông nhìn Lục Cẩn Vân, thở hổn hển: "Mẹ, con giao anh ấy cho mẹ, con về phòng trước đây."

Ngày mai là thứ bảy, cô còn phải thu dọn hành lý đưa Lâm Thâm Thâm về căn hộ.

tuanh1

Trên sofa, Ninh Thời Ngự nghe Lâm Noãn nói không quan tâm đến anh nữa, liền đưa tay kéo áo khoác của cô, lẩm bẩm không biết đang nói gì.

Trác Phàm phiên dịch: "Thiếu phu nhân, BOSS đang gọi cô."

Lâm Noãn kéo tay anh ra: "Anh ta không gọi tôi, mà gọi Tiểu Khả của anh ta."

"Noãn Noãn, vợ à." Lúc này, Ninh Thời Ngự nói rõ ràng hơn.

Loading...