Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 497

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-07 10:37:25
Lượt xem: 11

Tay vỗ mạnh lên bàn làm bát đũa cũng rung theo. Ánh mắt mọi người đều dừng trên người cả hai, nhìn qua nhìn lại.

Tưởng Hoa là người đầu tiên phản ứng lại, dùng bả vai huých vào Chu Dịch: “Quen à?”

Chu Dịch thuận tay kéo một cái ghế ra, nghênh ngang ngồi xuống: “Đương nhiên!”

“Phi... ai quen anh chứ hả? Đừng có không biết xấu hổ!”

Tưởng Hoa ngẩn ra. Dương Tự cũng không chơi điện thoại nữa, thản nhiên nhìn hai người cãi nhau, rõ ràng giữa hai người này có gian tình rồi!

“Có chuyện gì thế?” Đàm Hi nhíu mày, nhìn về phía Chu Dịch với ánh mắt cảnh cáo.

Chu Dịch bĩu môi, ánh mắt ngượng ngùng. Rốt cuộc từng chịu thiệt trên tay cô, còn là ở trong trò đua xe mà hắn tự hào nhất, vì thế Chu Dịch vẫn hơi e ngại Đàm Hi.

“Hi Hi, tớ nói cho cậu nghe, thằng này biến thái lắm, cuồng nhìn trộm đấy! Đàn ông đàn ang mà xông vào WC nữ, quá con mẹ nó không biết xấu hổ!”

“Cô mắng ai không biết xấu hổ hả?” Sắc mặt Chu Dịch âm trầm. Hắn lớn bằng ngần này nhưng chưa từng bị ai chửi thẳng mặt như thế!

Hàn Sóc cười lạnh, không sợ trời không sợ đất, ông là lớn nhất: “Anh đây mắng chú đấy, sao hả?”

“Cái con bé này, muốn ăn đòn đúng không?”

“Sao hả, anh còn dám đánh tôi à? Lên đi, đánh một cái thử xem?” Cô nàng chìa cái mặt ra, Đàm Hi muốn kéo lại cũng không được.

Cổ họng Chu Dịch như bị nghẹn, sao hắn có thể thật sự đánh con gái được chứ? Huống chi, còn ở ngay trước mặt anh em mình, lại còn là người do Đàm Hi dẫn tới nữa.

Một buổi tụ tập tan rã trong không vui.

“Tôi đưa hai người về trường học.” Tống Bạch đứng lên.

Đàm Hi xua tay: “Gọi taxi là được rồi. Về trước đây.”

Chu Dịch lạnh lùng nhìn Hàn Sóc. Cô nàng liền trừng mắt giận dữ nhìn lại.

“Con ranh thối!” Hắn mắng.

“Biến thái c.h.ế.t tiệt!” Đáp lễ.

“Tốt nhất cô đừng có rơi vào tay ông đây, nếu không ông sẽ làm...”

“Đủ rồi.” Tưởng Hoa nhíu mày, quát lên đúng lúc, ánh mắt lại hơi hất sang phía Đàm Hi, ý bảo Chu Dịch đừng có gây sự quá ầm ĩ nữa.

“Được rồi, ông đây không thèm chấp nữa!”

Hàn Sóc trợn trừng mắt, mắt lộ ra vẻ trào phúng lạnh lùng: “Là bà đây không thèm so đo với chú nhé! Còn nữa, đừng để bà đây gặp lại chú, lần tới sẽ không chỉ đ.ấ.m một cú đơn giản thế đâu, anh sẽ đá nát ngay thằng em của chú luôn! Xem chú mày còn dám chui vào WC nữ nữa hay không!”

Nói xong, xoay người rời đi, cực kỳ tiêu sái.

“Phụt... Anh Dịch, không ngờ anh lại bị một con nhóc đe dọa nhỉ?” Dương Tự không nhịn được, là người đầu tiên cười lên thành tiếng.

“Cút!”

“Ơ, ông anh thẹn quá thành giận đấy à?”

“Dương Tự, chú còn muốn lái cái Bentley kia không đấy hả?”

“Ôi đừng, em chỉ đùa tí thôi mà. Anh không thể đổi ý được đâu đấy, đã nói là sẽ cho em mượn nửa tháng, em đã hẹn với bạn bè rồi, đến lúc đó không thấy xe đâu thì có mất mặt không cơ chứ?”

“Vậy thì chú ngậm miệng lại cho anh!”

“...”

Tưởng Hoa nhìn một bàn đồ ăn ngon trước mặt nhưng lại chẳng có hứng thú muốn ăn, móc ra một điếu thuốc lá, cầm trong tay thưởng thức: “Nói nghe xem, sao cậu lại vào WC nữ thế hả?”

Sắc mặt Chu Dịch lập tức đen sì: “Đừng có nhắc lại chuyện này nữa được không hả?”

“Chú cảm thấy có thể lừa nổi ba người bọn anh à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luc-thieu-nghien-chieu-vo/497.html.]

Chu Dịch lập tức ủ rũ: “Trước khi tôi tới đây có một bữa tiệc, kết quả uống hơi quá chén, ai biết sẽ đi nhầm toilet chứ? Tôi có cố ý đâu...”

Tống Bạch tự rót cho mình một ly vang đỏ, tinh tế thưởng thức: “Nghe ý của Hàn Sóc thì cậu ăn một đ.ấ.m hả?”

“Là con ranh đó đánh bất ngờ nên tôi mới... Khoan đã, cô ta tên là Hàn Sóc à? Sóc nào thế?”

“Sóc trong "sóc phương".” Tưởng Hoa giải thích.

Chu Dịch he một tiếng: “Tôi còn tưởng là “cực lớn” hay “to lớn” gì chứ...”

Dương Tự “oh” lên một tiếng đầy thâm ý: “Anh, anh cười nhìn dâm quá.”

“Không muốn Bentley nữa đúng không?”

“Em câm miệng đây.”

Mắt Chu Dịch sầm xuống, thì ra không phải một con mèo hoang nha!

Hàn Sóc? Hàn Sóc...

“Hắt xì...”

Đàm Hi vội vàng né sang một bên, hạ cửa xe xuống.

Hàn Sóc xoa mũi: “Chắc chắn là tên biến thái c.h.ế.t giẫm kia đang chửi tớ!”

“Rốt cuộc có chuyện gì giữa hai người thế?”

Hàn Sóc liền kể lại sự tình từ đầu tới đuôi, bao gồm cả chuyện mình bị cưỡng hôn: “... Thật con mẹ nó không biết xấu hổ, lại dám thò lưỡi vào miệng tớ mà ngoáy. Lúc đó tớ đã muốn đá thằng em của hắn lắm rồi, kết quả tư thế không tốt nên không đá trúng...”

Đầu Đàm Hi đầy vạch đen: “Thực ra, cậu không cần miêu tả tỉ mỉ như thế đâu.” Không thấy mặt chú tài xế đầy nhăn nhó thế kia à?

Lúc về tới trường thì đã bảy rưỡi tối, hai người vẫn còn đói bụng.

Tìm một quán ăn khuya qua loa. Đàm Hi muốn ăn tôm hùm nhỏ. Hàn Sóc muốn mì xào và miến xào.

“Uống tí gì không?” Hai mắt Hàn Sóc sáng lên.

Đàm Hi cũng động tâm: “Vậy... uống! Bà chủ ơi, cho chúng cháu một ca bia mát!”

“Ca lớn hay ca nhỏ?”

“Ca lớn ạ!”

Đồ ăn xào ngay tại chỗ nên khi mang lên vẫn còn bốc hơi nóng, bia cũng mát, hai người đánh chén vô cùng vui vẻ.

Có men vào người, hai người liền chuyển sang chơi đoán số, giữa trời lạnh giá mà cũng cảm thấy nhiệt độ nóng hầm hập, cảm xúc tăng vọt.

Lúc Đàm Hi thanh toán tiền thì bước chân đã hơi loạng choạng. Bà chủ còn phải giơ tay ra đỡ một chút.

“Bao nhiêu tiền ạ?”

“56.”

“Đây ạ!” Đàm Hi đưa tiền ra.

“Tiền lẻ của cô đây, cầm chắc nhé.”

Đàm Hi cũng chẳng đếm, nhét hết vào trong túi, sau đó cùng Hàn Sóc vừa đi vừa hát vui vẻ quay về trường học.

“Có đem thuốc theo không?”

Hàn Sóc đảo mắt: “Không...”

“Đừng có nói láo! Tớ thấy rồi, mau lấy ra đây.”

“Khụ, sao cậu không nói sớm chứ, còn tưởng cậu lại muốn đánh tớ.” Nói xong liền lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi ra.

“Nếu không phải tớ nghiện thì đã sớm quăng nó vào đống rác rồi!”

Loading...