Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 495

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-05 08:34:37
Lượt xem: 11

“Đói lắm rồi. Mà giờ... tớ lại không có tiền.”

“Rồi sao?”

Hàn Sóc nghiêm mặt, lặng lẽ cười hai tiếng: “Chẳng phải là đang chờ cậu bao dưỡng sao...”

Khóe miệng Đàm Hi giật nhẹ: “Muốn ăn gì?”

“Chúng ta đi uống trà trưa đi?”

“...”

“Đi mà, đi mà, ngày nào cũng ăn cơm hộp, ngán đến sắp nôn ra rồi.”

Lúc chờ xe, điện thoại của Đàm Hi vang lên, nhìn tên người gọi thì thấy là con hàng Tống Bạch.

“Gì thế?”

“Vừa tới Tân Thị, ra ngoài tụ tập không?”

Tròng mắt Đàm Hi hơi đảo: “Còn có ai?”

“Chu Dịch, Hoa Tử, Dương Tự.”

“Có thể mang thêm người không?”

“Nam hay nữ?”

“Có liên quan gì không?”

“Tôi thì chả sao hết, có điều ba thằng kia thích nhìn người đẹp, nay Chu Dịch chủ trì mà.”

“Yên tâm, đại mỹ nữ tới.”

“Thế thì ngon.”

“Năm phút nữa tôi sẽ tới đại học T, sẽ đón hai người cùng qua luôn.”

“Được, chờ ở ngoài cổng trường nhé!”

Cúp máy, Hàn Sóc híp mắt, bộ dạng như đang thẩm vấn: “Lại chòng phải tên nào rồi?”

Đàm Hi giơ tay lên: “Lại nói lung tung thêm một câu nữa, có tin tớ đập cậu một trận không.”

“Xí. Nghe giọng thì biết rõ ràng là đàn ông, không sợ bị người đàn ông của cậu phát hiện ra, bắt gian trên giường à?”

“Cút đi! Đó là em họ của anh ấy đấy.”

“Vãi, thật hay đùa thế? Các cậu đã phát triển tới bước gặp phụ huynh rồi cơ à?”

“Quan hệ cá nhân, OK?”

Hàn Sóc hừ một tiếng: “Cậu là hoa đã có chủ, sao bên cạnh còn lắm hoa đào thế chứ?”

“Đừng có nói bậy.” Đàm Hi nhíu mày: “Tớ với Tống Bạch là anh em.”

“Rồi, ai quan tâm các cậu là anh em hay chị em, có ăn là được rồi.”

Rất nhanh, một chiếc Bentley màu rượu đỏ dừng trước mặt hai người.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt còn đẹp trai hơn cả mỹ nam Hàn Quốc của Tống Bạch ló ra: “Lên xe!”

Đàm Hi ngồi lên ghế phó lái.

Hàn Sóc huýt sáo một tiếng, kéo cửa xe ngồi vào băng ghế sau. Mẹ nó, cực phẩm mỹ nam, không chỉ đẹp trai mà còn lắm tiền nữa.

“Bạn cùng phòng của tôi, Hàn Sóc. Đây là Tống Bạch.” Đàm Hi giới thiệu đơn giản hai người với nhau.

“Chào cô.”

Hàn Sóc vung tay: “Hi~”

Đàm Hi quan sát một vòng: “Xe mới à?”

“Của Chu Dịch. Mới vận chuyển từ nước ngoài về thủ đô, tôi thuận tay lái tới cho cậu ta luôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luc-thieu-nghien-chieu-vo/495.html.]

Ba mươi phút sau, chiếc Bently lóa mắt ngừng trước một hội quán suối nước nóng, biển hiệu được làm bằng trúc nhìn rất có phong cách cổ điển.

Đàm Hi nhướng mày: “Dẫn chúng tôi tới tắm đấy à?”

“Chỗ Dương Tự chọn, trước đó tôi không biết, em không thấy vừa rồi tôi toàn đi theo chỉ dẫn định vị đấy à!” Tống Bạch ho khẽ hai tiếng, đẩy hết trách nhiệm cho người khác.

“Hơn nữa, đâu phải tới suối nước nóng chỉ có tắm, bên trong cũng có ăn mà!”

Đàm Hi thì chẳng sao. Dù sao cô chơi bời thế nào cũng biết chừng mực, chỉ không biết Hàn Sóc có thích ứng được với phẩm vị của mấy cậu ấm này hay không mà thôi.

Sự thật đã chứng minh là cô lo bò trắng răng, Hàn Sóc làm đầu tàu gương mẫu: “Thất thần gì chứ, đi vào đi! Không ngờ ở Tân Thị cũng có suối nước nóng, quá tuyệt vời...”

Lúc ba người tới nơi, Dương Tự và Tưởng Hoa đã tới, chỉ có Chu Dịch là chưa thấy đâu.

Chào hỏi qua lại mấy câu, tính cách của Hàn Sóc vốn hướng ngoại, hơn nữa sau khi được Đàm Hi thay hình đổi dạng thì đã có thể đứng vào hàng ngũ mỹ nữ, vì thế chỉ nói một hồi liền trở nên thân thuộc với mấy cậu ấm này.

“Poker? Mạt chược?” Dương Tự cười vừa phong lưu vừa hào nhoáng.

Hàn Sóc kiếm một cái ghế và ngồi xuống, nhún vai: “Sao cũng được.” Cái nào thì cô cũng biết chơi thôi.

“Chị Đàm?” Ánh mắt dò hỏi chuyển hướng sang Đàm Hi.

“Mạt chược.”

“Năm người thì chơi thế nào đây?”

Hàn Sóc ôm lấy cổ Đàm Hi: “Hai chúng tôi một phe.”

“Ồ, tổ hợp người đẹp à?”

“Sai! Là Les Couple.”

Dương Tự: “...”

Đàm Hi hất tay cô bạn ra: “Cút sang một bên đi! Đừng có làm tớ mất mặt.”

Hàn Sóc giậm chân: “Cậu là đồ không có lương tâm.”

Tưởng Hoa trải khăn trải bàn ra: “Đừng nói nhiều vô nghĩa nữa, cứ chơi là biết thôi.”

“Đừng có chơi lớn quá, tôi nghèo lắm đấy.” Đàm Hi dặn trước.

“Chẳng phải anh Ba ở đây sao? Cô cứ thả 120% tâm tình đi, tùy tiện thua!” Dương Tự làm mặt quỷ với Tống Bạch.

Người sau vô cùng cao cả, nói: “Thắng tính em, thua tính tôi.”

Đàm Hi cười, không tỏ ý kiến.

Ánh mắt Hàn Sóc đảo qua đảo lại giữa Đàm Hi và Tống Bạch, trong lòng “ồ” một tiếng, đúng là rất thoáng nha.

Không hiểu tại sao, tự nhiên cô thấy thông cảm thay cho Lục Chinh.

Mặt băng với hoa mỹ nam, bên cạnh còn một quân tử nho nhã như hổ rình mồi, cốt truyện không cần quá xuất sắc như thế chứ...

Đánh vài ván, cuối cùng Dương Tự cũng biết, tại sao Đàm Hi lại không đáp lại lời của anh Ba nhà mình, mẹ kiếp, toàn là cô ù bài. Cần quái gì phải để người khác trả tiền cho mình chứ, cứ ngồi chờ lấy tiền là được rồi.

“Chị à, nương tay cho thằng em tí đi! Người ta còn là sinh viên, thua hết tiền tiêu vặt thì tháng sau phải uống gió Tây Bắc mất.” Dương Tự nhỏ hơn cô mấy tháng, cũng đang học năm nhất.

“Thấy cậu ngoan ngoãn như thế, tiếp theo chị Đàm sẽ cho cậu ù nhá!”

Nói cái gì thì tới cái đó, quả nhiên Dương Tự ù bài.

Lúc này, đến Tưởng Hoa cũng không nhịn được mà phải nhìn Đàm Hi lâu hơn một chút. Tống Bạch thì chẳng có vẻ gì kinh ngạc cả. Một cô nàng biết đua xe, biết đánh bạc, thêm một cái nữa cũng chẳng có gì đáng kỳ quái hết.

“Chị, sao chị làm được thế?!” Trên mặt Dương Tự toàn là vẻ sùng bái.

Đàm Hi nhìn cậu ta, cười đến híp mắt: “Bí mật.”

“...”

Đang chơi thì Hàn Sóc muốn đi toilet.

Tống Bạch tìm một nhân viên phục vụ dẫn cô nàng đi.

Khóe miệng Hàn Sóc run rẩy, ý ngầm là: Làm màu kiểu này anh cũng phải cho điểm tuyệt đối.

Rất nhanh, Chu Dịch đẩy cửa tiến vào, vừa đi vừa kéo cà vạt: “Ồ, đã bắt đầu chơi rồi à?”

Loading...