Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 493
Cập nhật lúc: 2025-03-05 08:33:19
Lượt xem: 11
“Hiện tại anh đang hỏi em, không phải em hỏi anh!”
Đàm Hi “oh” một tiếng, nói đầy vẻ chắc chắn: “Anh lại ghen rồi.”
“Cút ngay!”
“Chỉ vì thế mà anh không nghe điện thoại của em ấy hả?”
“...”
“Thế sao giờ lại nghe?”
“...”
“Lục Chinh, anh đang cáu kỉnh với em chứ gì?”
Tút tút...
Cúp máy rồi?
Đàm Hi, “Mẹ kiếp, anh giỏi lắm.”
Bên kia, người đàn ông ngồi yên trong thư phòng, sắc mặt lạnh lùng, chỉ có điều hầu kết không ngừng lăn lộn như một viên ngọc trượt lên trượt xuống.
Xỏ dép lê bò lên giường, kéo chăn, Đàm Hi che kín đầu.
Đàn ông thối, Chày Gỗ ngốc!
“Này, ngày mai là thứ bảy, cậu ngủ sớm thế làm gì hả? Xuống dưới đánh với anh hai trận nào?”
“Cút sang một bên đi!”
Hàn Sóc sờ mũi, xám xịt chạy lấy người.
Hôm sau, Đàm Hi bị âm thanh bánh xe trượt trên sàn nhà đánh thức.
Cô nâng cổ tay lên, mười rưỡi sáng.
An An đã đi từ sớm, Tiểu Công Trúa đang kéo cái va li màu hồng nhạt chuẩn bị rời đi, tiếng bánh xe trượt trên nền nhà cũng từ đây mà ra.
Hàn Sóc ngồi tại chỗ của mình chơi game, đang đánh BOSS.
“Hi Hi, cậu dậy rồi à?”
“Chuẩn bị về nhà hả?” Cô ngáp một cái, trèo thang bước xuống.
“Đúng thế.”
“Trên đường đi chú ý an toàn đấy.”
“Chuyện kia...”
Đàm Hi giương mắt, “Sao hả? Có việc thì cứ nói, ấp a ấp úng cái gì chứ?”
“Tớ quyết định ngày mai sẽ gặp mặt người kia, cậu nói có nên trang điểm cho già dặn tí không?”
“Không cần phải thế chứ?”
“Anh ấy lớn hơn tớ gần mười tuổi, liệu có chê tớ còn nhỏ quá không?”
“Chê á?” Vẻ mặt Đàm Hi ngả ngớn, “Chỗ nào nhỏ hả? Cup của cậu so với tớ còn lớn hơn, OK? Quá đủ rồi...”
Nhiễm Dao xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, vội vã che lại n.g.ự.c mình, “Lưu manh!” Cô nàng vốn dĩ hơi mũm mĩm giống trẻ con, đúng là phát dục rất khá.
“Cup C đúng không?” Đầu ngón tay Đàm Hi khẽ động, thật muốn bóp mấy cái.
“Nào có? Cậu đừng nói lung tung!” Tiểu Công Trúa cuống quýt đến mức sắp khóc tới nơi. Đôi mắt tròn xoe như được tráng qua nước, giận dữ một cách đáng yêu, còn rất hấp dẫn.
“Mắt tớ nhìn chuẩn lắm đấy. Nói nhỏ cho tớ đi, rốt cuộc có đúng không?”
“Đáng ghét!”
“Oh~ Thế thì chắc chắn là đúng rồi!”
“Cậu!”
“Đừng giận mà, không nói đùa cậu nữa.” Đàm Hi tỏ vẻ đầu hàng, “Giờ quay lại vấn đề trước, tớ cảm thấy không cần phải biến mình thành người trông quá thành thục đâu.”
“Tại sao?”
“Cậu nghĩ mà xem. Anh ta và vợ có tuổi tác tương đương nhau, đủ già dặn chưa? Chẳng phải còn ly hôn sao? Thế nên, người này chắc chắn không thích loại đó.”
“Hình như cũng có lý đấy... Vậy tớ nên trang điểm như thế nào? Hay là đi theo phong cách thục nữ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luc-thieu-nghien-chieu-vo/493.html.]
“NO! NO! NO! Cậu cứ để như thế này là được rồi.”
“Thật không đấy?”
“Từ xưa ông chú thích bé con, nghe tớ không sai đâu!”
“Éc? Không phải là... ông chú quái dị đấy chứ?”
“Theo lý thuyết thì sẽ không phải đâu, dẫu sao còn có mẹ cậu trấn cửa cơ mà.”
“Phù~ thế thì tớ an tâm rồi.”
“Nhớ rõ phải nói chuyện vui vẻ với anh ta, lúc về phải kể chuyện đấy.”
“Biết rồi! Chỉ có cậu là hay hóng hớt.”
“Hàn Sóc cũng muốn biết mà, không tin cậu hỏi cậu ấy đi.” Đàm Hi giơ chân đá lên ghế của Hàn Sóc.
“Gì cơ? Anh đang vội, có việc thì tự mình giải quyết đi.”
Đàm Hi nhe răng cười: “Có tin tớ tùy tiện gọi một người là có thể cướp BOSS của cậu không hả?”
“Tớ sai rồi. Cái đó... cần phải kể, tớ cũng hóng nữa!”
Tiểu Công Trúa: “...”
Giữa trưa, trong phòng ký túc chỉ còn có Đàm Hi và Hàn Sóc.
“Ăn gì đây?”
“Gọi cơm hộp thôi.”
Đàm Hi trợn trừng mắt, mắng cô nàng là heo.
Đang chuẩn bị gọi đồ thì lại có cuộc gọi đến, vừa thấy tên hiển thị, Đàm Hi liền bật cười.
“Alo.”
“Ra ngoài, chúng ta gặp nhau một chút.”
“Cô Hề ạ, có chuyện gì không? Em bận lắm, không rảnh đi gặp mấy người râu ria đâu.”
“Đàm Hi, chẳng phải cô nằm mơ cũng muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi sao? Giờ cho cô cơ hội, cô lại không dám à?”
“... Địa điểm.”
“Quán cà phê Điềm Tâm ở đối diện cổng trường.”
“Nếu muốn tôi tới, vậy làm ơn hãy bày ra bộ dạng chật vật nên có, nếu không sẽ làm tôi mất hứng đấy. Mà khi đã không cao hứng thì tôi sẽ làm ra những việc không lý trí chút nào đâu, ví dụ như, tung tin?”
“Cô!”
Đàm Hi ngắt máy, cầm ba lô lên đi ra ngoài.
Rất muốn nhìn xem trong hồ lô này có gì.
“Này, cậu đi đâu thế hả? Chờ tớ làm xong nhiệm vụ đã...” Hàn Sóc vẫy tay gọi lại.
Đáp lại cô nàng là tiếng đóng cửa vang dội.
Mười phút sau.
“Cô tìm tôi tới là nhìn cô biểu diễn uống cà phê đấy à?” Đàm Hi cười nhạo, ngồi xuống ghế với tư thế ngả ngớn, lưu manh lại bỉ ổi.
Hề Đình yên lặng quan sát cô, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng lại có nhiều nghi hoặc hơn.
Trong trí nhớ của cô ta, Đàm Hi là người không thích nói chuyện, cực kỳ có giáo dưỡng, tuyệt đối sẽ không ngồi với tư thế gần giống lưu manh ở nơi công cộng thế này.
Chẳng lẽ Cố Hoài Sâm thích kiểu này sao?
A, thế mà cô ta tự ước thúc mình, tu thân dưỡng tính bao nhiêu năm như thế thì tính là gì đây?
Vì để xứng đôi với anh ta, vì để người của Cố gia chấp nhận mình, vì tương lai có thể gánh ba chữ “mợ Cố”, hai năm trước cô ta bắt đầu đi học cắm hoa, trà đạo, thủ công, nấu ăn, đủ thứ... Hiện tại lại nói với cô ta rằng cô ta chỉ uổng phí sức lực mà thôi, người ưu tú như cô ta lại bị đánh bại bởi một kẻ ngồi chẳng khác nào bọn lưu manh ư?
Hề Đình thật sự không cam lòng!
“Muốn uống gì? Tôi mời.” Cô ta vẫy tay gọi người phục vụ tới, vẻ mặt như một kẻ đang bố thí cho người khác.
“Cô mời khách ấy hả? Chắc chưa?”
“Chút tiền ấy tôi còn trả được.”
“Được.” Đàm Hi búng tay một cái, “Pha mỗi loại cà phê có trong thực đơn của quán các cô cho tôi một ly.”