Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 470
Cập nhật lúc: 2025-02-27 11:17:41
Lượt xem: 13
Người phụ nữ lập tức lấy điện thoại ra, sắc mặt Kha Nhan biến đổi kịch liệt, bỗng nhiên đứng lên cướp lấy. Người phụ nữ như đã có dự đoán trước, tức khắc lùi về sau mấy bước.
"Không được! Tôi xin cô..."
"Vậy, vẫn không định đồng ý đúng không?"
Ánh mắt Kha Nhan lạnh lùng, mọi sự yếu đuối và khiếp đảm lúc trước dường như biến mất ngay lập tức.
Người phụ nữ cong môi cười, "Em luôn là một đứa bé thông minh, từ lần em là người đầu tiên giơ tay phát biểu trong lớp học là tôi đã biết rồi. Nói đi, còn có yêu cầu gì nữa?"
"Tôi muốn tiền."
"Không thành vấn đề, năm vạn được chứ?"
Mắt Kha Nhan bừng sáng, nhưng sau đó lại hóa thành trào phúng.
"Còn thấy chưa đủ à?"
"Việc này có tính mạo hiểm rất cao, còn có thể bị kéo xuống nước theo nữa..."
"Mười vạn."
"Được."
...
Cả phòng 406 đang tụ tập ở căng tin vui vẻ dùng bữa.
Hàn Sóc gắp từ trong đĩa của Đàm Hi ra một cái chân gà: "He he, cậu nhìn đi, gần đây cậu có vẻ béo đấy, cần phải giảm cân..."
Đàm Hi bị cô nàng cướp mất một cái chân gà thì ánh mắt sa sầm, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Này, chúng ta là gì của nhau chứ hả? Đều đã ngủ chung một cái giường rồi, chẳng phải thế sao? Còn so đo với tớ nữa..." Càng nói càng nhỏ giọng, ánh mắt càng né tránh, "Bỏ đi, bỏ đi, trả lại cho cậu!"
Đàm Hi đột nhiên nhếch miệng, "Đồ ngốc! Thế mà đã dọa được cậu rồi à? Chẳng có tí tiền đồ nào."
Hàn Sóc kẹp cái chân gà, trả cũng không được mà không trả cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.
An An mím môi. Gần đây cô nàng cười càng lúc càng nhiều hơn, đến anh cả cũng phát hiện ra.
"Haizz." Một tiếng thở dài nhè nhẹ, Tiểu Công Trúa bình thường thấy cảnh này sẽ cười khanh khách lại đột nhiên sầu tư, giống như đang bị vướng mắc bởi chuyện gì đó, mà món sườn chua ngọt ngày thường cô thích nhất cũng chưa động vào một miếng.
Đàm Hi nhướng mày.
An An và Hàn Sóc liếc nhìn nhau, người sau lên tiếng hỏi: "Dao Dao, chẳng lẽ gần đây cậu chuyển phong cách từ Chibi Maruko Chan sang em gái Lâm đấy à?"
"Hả?" Tiểu Công Trúa ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn ngập tràn sự mờ mịt, không hiểu gì hết.
"Gần đây tâm trạng không tốt à?" An An lộ ra vẻ quan tâm.
Nhiễm Dao nhắc đầu theo bản năng, sau khi hiểu ra lại gật đầu cái rụp một cái.
Đàm Hi nhìn mà thấy buồn cười: "Cắn thuốc đấy à?"
Hàn Sóc lập tức đập đầu cô một cái: "Đừng có dạy hư trẻ con nhé!"
Tiểu Công Trúa đặt đũa xuống, một tay chống cằm, thở dài một tiếng: "Mẹ tớ ép tớ đi xem mặt, phải làm sao đây?"
Phụt...
Hàn Sóc không nhịn được, lập tức phun cơm: "Xin lỗi, xin lỗi..." Đáng thương thay cho cái chân gà của cô.
Đàm Hi tuy không phun ra nhưng trên thực tế cũng chẳng khá hơn Hàn Sóc là bao: "Tình yêu ơi, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ? Mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Đôi mẹ con nhà này xuyên từ những năm 30 của thế kỷ trước tới hiện đại đấy à?
"Lúc tớ nghe thấy chuyện này còn có phản ứng khủng khiếp hơn các cậu nhiều, phun thẳng vào cái mặt to bè của ba tớ, còn làm mình sặc gần chết." Tiểu Công Trúa lè lưỡi, có điều trong mắt lại không giấu được vẻ tinh nghịch.
"Rốt cuộc là như thế nào, nói nghe xem nào."
"Đều tại ông ngoại tớ, thổi phồng đối phương là người chỉ trên trời mới có, tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp mỹ mãn, còn có tiền đồ không thể hạn lượng, vân vân... Kết quả, mẹ tớ nghe được, nhất định bắt tớ đi gặp người ta. Các cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?"
"Thế nên, cậu không muốn đi hả?" Đàm Hi hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
Nhiễm Dao hơi khựng lại: "Thực ra cũng không hẳn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luc-thieu-nghien-chieu-vo/470.html.]
"Hở?"
Cô nàng cắn môi, hai má cũng lập tức như được phủ thêm hai áng mây hồng, "Thì là... mẹ tớ bảo, anh ấy là một người rất đẹp trai, cao tận 1m8, dáng người nuột cực kỳ."
"..."
Đúng thế, Tiểu Công Trúa không chỉ thích màu hồng mà còn thích trai đẹp nữa.
Lần nào đi dạo phố, hễ nhìn thấy trai đẹp là không cất bước nổi, chân như bị chôn chặt xuống đất vậy.
Đàm Hi nhún vai: "Đơn giản thôi, thế thì cứ đi gặp."
"Nhưng mà, người ta vừa mới ly hôn..."
"Cái gì?" Hàn Sóc vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Từng ly hôn á? Đầu óc của mẹ cậu không bị chập mạch rồi đấy chứ? Sao lại để cậu đi coi mắt với người như thế được chứ hả?"
"Chính vì nguyên nhân này nên tớ mới tò mò không biết người đàn ông này ưu tú tới mức nào mà có thể khiến mẹ tớ chủ động tiếp nhận một người con rể từng ly hôn một lần."
"Éc... Không phải bắt cậu làm dâu nhà giàu đấy chứ?"
Đàm Hi trừng mắt với Hàn Sóc một cái, người này chẳng bao giờ biết lựa lời mà nói. Điều kiện của gia đình Dao Dao thế nào hoàn toàn có thể nhìn ra qua sinh hoạt thường ngày của cô ấy, tuyệt đối không phải gia đình khá giả bình thường, không phải cực giàu thì cũng cực kỳ quyền thế, chỉ có người vô tâm như Hàn Sóc mới không nhìn ra mà thôi.
Tiểu Công Trúa liên tục xua tay: "Mẹ tớ sẽ không hại tớ đâu!" Lại nói, nhà cô cũng chẳng thiếu tiền mà.
"Thế nên, cậu chuẩn bị đi xem mặt thật hả?"
"Cái này... Tớ chỉ muốn xem một chút xem rốt cuộc người này trông như thế nào mà thôi." Có thật sự tốt như mẹ nói hay không.
"Đã chốt thời gian hẹn chưa?"
"Chưa. Nhưng mà, nếu tớ mà nói đồng ý thì chắc sẽ nhanh thôi."
"Đối phương làm nghề gì?"
"Công chức nhà nước đi."
Đàm Hi và An An cùng liếc nhìn nhau, "Vấn đề cuối cùng, tại sao anh ta lại ly hôn?"
"Chuyện này thì tớ không rõ ràng lắm."
"Cô nàng ngốc này, tốt nhất cậu đừng có đi, sợ cậu sẽ bị người ta lừa mất."
Tiểu Công Trúa cười đến mi mắt cong cong, gương mặt mũm mĩm của trẻ con nháy mắt trở nên cực kỳ sinh động, "Nếu là bẫy của trai đẹp thì tớ tình nguyện rơi xuống đó."
"Chỉ biết ngắm mặt mũi, cậu hết thuốc cứu chữa rồi." Ba người đồng thời lắc đầu.
Tiểu Công Trúa càng cười vui vẻ hơn, dường như vấn đề mà cô nàng bối rối lâu nay đã được giải quyết dễ dàng.
Cơm nước xong, bốn người về phòng ngủ trưa.
Đụng phải mấy người Nhị Hùng đi tới từ phía đối diện, "Anh Sóc, Kha Nhan đã quay lại trường rồi."
...
Trong trung tâm hoạt động sinh viên, phòng luyện tập.
Đại Quang đẩy cửa vào, vì chạy vội đến nên thở hồng hộc.
Hàn Sóc ném đầu mẩu thuốc xuống đất, lại dùng chân dập lửa, "Người đâu?" Giọng trầm thấp, hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn nữa.
Đàm Hi khoanh tay, nghiêng người dựa vào tường, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ, lung linh.
"Anh Sóc, anh tự lên diễn đàn trường xem đi..." Đại Quang tỏ vẻ xấu hổ, lúc cậu chạy tới bắt người thì Kha Nhan đã chạy mất rồi. Trên đường quay về thì lại nghe thấy người ta bàn tán, cậu lên diễn đàn trường, không ngờ lại nhìn thấy một topic.
Thì ra, đàn bà không biết xấu hổ lại đáng sợ như thế.
Hàn Sóc nhíu mày, lấy điện thoại ra, ba mươi giây sau lập tức trợn trừng mắt như thể nhìn thấy cái gì không thể nào tin nổi, sau đó là tức giận ngập trời ùn ùn kéo tới.
"Thật quá đáng!"
Đàm Hi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, môi nở nụ cười lạnh lùng: "Có năng lực đấy..."
Nhị Hùng rùng mình một cái.
Ngay trên trang đầu diễn đàn của trường, thấy một topic được gắn nhãn "hot", có tên là: "Kỹ nữ tâm cơ khinh người quá đáng, giải quán quân của LAND được phủ một tấm màn đen!"