Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 444
Cập nhật lúc: 2025-02-22 21:28:53
Lượt xem: 13
Mọi người đều tan đi.
Đàm Hi như một cô vợ làm sai chuyện nhắm mắt theo đuôi phía sau người đàn ông, tay che miệng, hà một hơi, lại ra sức hà thêm hai cái nữa, xác định không còn vị t.h.u.ố.c lá mới lon ton chạy lên túm lấy góc áo của anh.
"Giận à?"
Lục Chinh không tỏ thái độ gì.
"Giận thật đấy à?"
Hừ lạnh.
"Oh, thế thôi em về trường đây..." Giả bộ xoay người, giây tiếp theo đã bị tóm chặt lấy cổ tay, sau đó bị người nào đó bá đạo kéo vào trong lồng ngực.
Đàm Hi cười trộm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên đã khôi phục thành bộ dáng sợ sệt kia, đôi mắt trong trẻo nhìn người đàn ông đầy lo âu, giống như thể giây tiếp theo có thể chảy ra nước mắt được.
Biết rõ ràng có thể là cô cố ý, nhưng trái tim người đàn ông vẫn tự dưng mềm mại xuống. Thấy bản thân có phản ứng như vậy, ngay cả Lục Chinh cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Chuyện hút thuốc đã bị anh bắt gặp không chỉ một lần, dạy mãi cũng không chịu sửa. Hôm nay vốn đã định không tha cho cô rồi, không ngờ con nhóc này lại bày ra cái vẻ tội nghiệp như thế, thật sự... làm người ta vừa tức vừa bực mình!
"Đàm Hi."
Trong lòng lộp bộp, Lục Chinh rất ít khi dùng loại giọng điệu này để gọi tên cô, xem ra lúc này không thể trốn được rồi.
"Vâng, anh nói đi." Cô cũng tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt vẫn lóng lánh nước, tay vẫn không chịu buông ra với ý đồ làm anh mềm lòng.
"Đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe." Còn chưa tới hai mươi tuổi, như hoa như ngọc, cô nên có một cơ thể khỏe mạnh.
"Oh." Không hề để ý, vừa thấy là biết chẳng thèm để tâm rồi.
"Đàm Hi, anh không nói đùa đâu."
Cô cong môi cười: "Vâng, em biết rồi mà."
Lục Chinh là người cực kỳ tự giác, điểm này Đàm Hi vẫn luôn rất rõ ràng, ngay cả với chuyện hút thuốc, anh cũng nghiện thuốc nhưng có năng lực khống chế hơn Đàm Hi nhiều.
Không chỉ như thế, anh còn dùng tiêu chuẩn đó để yêu cầu cô.
Đáng tiếc...
Ai bảo cô là người không chịu đi vào khuôn khổ chứ?
"Em có thái độ gì thế hả?" Giọng nói của người đàn ông trở nên lạnh lùng.
"Cậu, cháu đói lắm, chúng ta đi ăn đồ Nhật đi."
"Đàm Hi, em bỏ thuốc khó khăn đến thế hay sao?"
Cười lên một tiếng, cô nhướng mày, vẻ kiêu ngạo khó thuần trong mắt cô khiến cho người đàn ông rất tức giận.
"Thế sao anh không bỏ?" Trả lời một cách đầy mỉa mai.
"Chúng ta giống nhau sao?" Lục Chinh cắn răng, mỗi chữ đều như được rít qua hàm răng.
"Sao lại không giống chứ? Có chỗ nào không giống đâu nào?" Cô cười: "Chẳng phải anh cũng chỉ nhiều hơn em một cây gậy, còn em nhiều hơn anh hai cục bột thôi sao!"
"..."
Thực ra, vừa nói lời này xong là Đàm Hi đã hối hận, có điều trong lòng vẫn còn tức tối nên không muốn chịu thua.
"Đàm Hi, em nhắc lại lần nữa thử xem."
Nhìn gương mặt xanh mét của người đàn ông, cô động môi, cuối cùng không dám lên tiếng nữa.
"Lần sau còn hút hay không hả?"
"..."
"Nói chuyện!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luc-thieu-nghien-chieu-vo/444.html.]
"Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"
Lục Chinh tức giận cực kỳ, gương mặt vốn lạnh lùng càng thêm căng chặt, sau một lúc lâu: "Hút thuốc bao lâu rồi?"
Đàm Hi nhớ lại một hồi: "Bắt đầu từ kiếp trước cơ," trán gác lên vai người đàn ông khẽ cọ: "Làm sao đây? Hình như không thể cai được rồi."
Giọng điệu nỉ non như mưa phùn bay phất phơ qua đầu quả tim người đàn ông, nhẹ nhàng thấm lạnh.
Hầu kết trượt nhẹ, anh đột nhiên cảm thấy rất khát nước.
"Nói linh tinh."
Tiếng cười của thiếu nữ trong veo: "Ừ, cứ coi như em nói vớ nói vẩn đi."
Thấy chưa, thời bây giờ nói thật thì người ta lại chẳng tin.
"Hút thuốc không có lợi cho sức khỏe," Lục Chinh than khẽ: "Tuổi trẻ là tiền vốn của em, nhưng cũng không thể tùy ý tiêu xài được."
"Lên giường cũng không tốt cho sức khỏe của em, nhưng sao lần nào anh cũng chẳng biết thu liễm gì thế?"
Lục Chinh cứng họng trong chớp mắt, cổ họng đằng hắng: "Đừng có nói mấy cái linh tinh đó vào đây, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy."
"Em cũng đang nói chuyện đứng đắn với anh mà!" Mắt to chớp động, vẻ mặt vô tội như một cái chùy nện mạnh vào trái tim người đàn ông, lực đạo mềm mại nhưng lại có sức phá hoại không ngờ.
"Đàm Hi!"
"Chẳng lẽ chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng đốt đèn hay sao?"
"Hút thuốc hại phổi." Lục Chinh cảm thấy mình đã nhẫn nại tới mức xưa nay chưa từng có rồi.
"Làm tình hại thận."
"Nhất định phải đối nghịch với anh đúng không?" Trừng mắt, mặt lạnh.
Đàm Hi lắc đầu, ánh mắt sợ hãi, nhìn qua rõ ràng là một cô gái rất ngoan ngoãn, ai mà ngờ được cô còn biết hút thuốc cơ chứ? Hơn nữa, còn nghiện không nhẹ.
"Vậy ngoan ngoãn cai thuốc."
"... Không cai được." Cũng không định cai.
"Lý do."
Ánh mắt Đàm Hi khẽ động: "Vậy còn anh?"
"Thói quen." Trước kia, huấn luyện ở trong bộ đội quá áp lực, hút thuốc liền trở thành phương thức giải quyết tốt nhất, những người tham gia bộ đội rất ít người không biết hút thuốc.
Đàm Hi nghĩ một chút: "Lúc đầu hút thì thấy khá hay ho, miệng và mũi đồng thời nhả khói, rất thú vị mà đúng không? Sau khi học được liền biết cách hút như thế nào cho đẹp, kẹp thuốc thế nào, nên hút trong tư thế gì, dập thuốc thế nào cho dứt khoát và lưu loát, sau đó quen dần với hương vị t.h.u.ố.c lá thì lại nghiện, nhất thời không thể cứu vãn nữa..."
Cho tới bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ bộ dáng quẫn bách của mình khi mới học hút thuốc.
Đó là... cấp hai?
Sau khi mẹ mất, Viêm Võ liền đón bà vợ bé Giang Huệ kia vào nhà. Cô vốn rất ghét người đàn bà đó, không ngờ lại có ngày sẽ phải sống cùng bà ta dưới một mái nhà, trong lòng bị đè nén thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.
Viêm Võ không giỏi khuyên nhủ, sau khi bị cô ném bình hoa vào đầu chảy m.á.u thì hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, cứ thế đón Giang Huệ vào nhà ở thôi.
Đàm Hi bắt đầu không thích về nhà, sau khi tan học, thà ở lại trường hoặc đi lang thang trên đường cũng không muốn nhìn thấy con quạ chiếm tổ diễu võ dương oai trước mặt mình. Cũng chính trong thời gian đó, cô quen với một đám bạn bè hư hỏng hoặc đám cậu ấm cô chiêu, hoặc con quan lớn, ai cũng là người chịu chơi hết.
Dưới sự ảnh hưởng của những người đó, Đàm Hi không chỉ biết đánh bạc, lướt sóng, còn biết chơi bi - a, đua xe, nhưng có một thứ mà cô tuyệt đối không bao giờ nếm thử, đó chính là hút thuốc.
Cô ngửi hương vị của t.h.u.ố.c lá trên người Viêm Võ và thấy rất hôi hám. Đối với người có thói quen ở sạch từ nhỏ như cô thì khó mà chấp nhận được.
Có lần, cô cãi nhau với Giang Huệ. Ả tiểu tam đáng ghét đó lại dám động vào giá vẽ của mẹ cô, còn muốn ném vào phòng chứa đồ, bị Đàm Hi bắt quả tang tại trận, cuối cùng đánh cãi nhau một hồi.
Kết quả, cô tức giận lật tung bàn ăn. Ả tiểu tam bị mảnh vỡ cắt qua mặt, Viêm Võ liền tát cô một cái rất đau.
Một đường chạy như điên tới nhà người anh em của mình, kết quả tên đó lại trốn ở trong phòng hút thuốc, cô cứ thế bị hắn dụ dỗ làm bậy.
"Hút một hơi xem nào, cam đoan phiền não của cậu sẽ mất hết."
Đàm Hi tin vào những lời này nên mới làm theo. Khi kẹp điếu t.h.u.ố.c lá giữa ngón tay, cô châm một mồi lửa, hít sâu, một đống khói sặc đầy trong miệng cô, đến tận khi cô không nhịn được nữa nên đành há miệng ra, làn khói trắng bay ra ngoài, tận mắt nhìn thấy nó chậm rãi bay lên, sau đó là một tràng ho như muốn nổ cả phổi ra ngoài kéo dài tới tận ba phút.