Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 442
Cập nhật lúc: 2025-02-22 21:27:03
Lượt xem: 14
"Nó tới làm gì?"
"Muốn biết à?"
Mắt lạnh của Lục Chinh liếc nhìn cô.
Đàm Hi đong đưa đôi chân dài, căn bản không sợ: "Không nói cho anh biết đấy."
"Đừng gây chuyện nữa." Lục Chinh nhíu mày.
Cô xoay đầu đi, rúc vào lồng n.g.ự.c anh tìm hơi ấm: "Thật sự muốn biết à?"
"Nói."
Đàm Hi đột nhiên thấy hơi hối hận, ai bảo cô lắm miệng nhắc tới tên kia làm gì chứ? Anh chàng trước mắt cô đây chính là hũ dấm ngàn năm, cô chán sống rồi nên mới chủ động đi mở nắp hũ ra.
Quả nhiên, lực siết trên eo càng chặt hơn: "Nó nói gì với em?"
"Không..."
"Đàm Hi!"
"Tỏ tình thôi!"
Yên lặng như chết.
"To gan rồi nhỉ?" Người đàn ông lập tức cười dữ dằn, âm sắc cũng lạnh xuống.
Đàm Hi cảm thấy eo mình sắp bị siết gãy tới nơi: "Anh trút giận lên em làm gì chứ hả? Miệng ở trên người hắn, em làm sao mà quản được?" Thần kinh!
"Em không an phận."
"Lục Chinh, con mẹ anh đầu óc bị úng nước có phải không hả?"
"Em nhắc lại lần nữa xem?"
"A, anh muốn cãi nhau chứ gì? Em nói cho anh biết, Tần Thiên Lâm nghĩ gì, muốn làm gì, đó là chuyện của hắn, em không kiểm soát được, cũng không có thời gian để quan tâm tới. Anh còn dám nói bậy, anh có tin là em..."
"Sao hả?"
Đàm Hi giơ tay c.h.é.m xuống: "Hiếp trước thiến sau!"
Lục Chinh: "..."
"OK." Búng tay một cái: "Quay lại vấn đề lúc trước... Em là gì của anh?"
"Người phụ nữ." Người phụ nữ của Lục Chinh.
Đàm Hi thò ngón trỏ tay phải ra nâng cằm anh: "Cái này nghe còn được."
Lục Chinh nhíu mày, trong đáy mắt xẹt qua vẻ không hài lòng: "Về sau đừng có tùy tiện như thế nữa, con gái thì phải có dáng vẻ của con gái chứ."
"Ồ, thế anh nói xem con gái thì nên có dáng vẻ như thế nào hả?"
Trầm ngâm trong chớp mắt: "Đầu tiên, n.g.ự.c lớn. Cái này thì em đã không đạt tiêu chuẩn rồi."
Đàm Hi bị đả kích đến mức cả người đầy thương tích, hận ngứa răng: "Có bản lĩnh thì anh đừng có sờ vào nữa!"
"Không sờ á? Vậy thì càng không có cơ hội lớn lên đâu."
"... Đi c.h.ế.t đi."
"Được rồi." Giọng người đàn ông hòa hoãn lại: "Chuyện về Tần Thiên Lâm thì cứ giao cho anh xử lý, khi nào không muốn chơi hẹn hò ngầm nữa thì cứ nói, anh muốn có một cái danh phận có gì không đúng chứ?"
Đàm Hi xì một tiếng: "Yên tâm, tuyệt đối không để anh ấm ức."
"Thế giờ hết giận chưa?"
Nhắc đến chuyện này, Đàm Hi lại tức tối: "Con ả kia lại dám bảo em bị bệnh tâm thần! Muốn gặp Tổng giám đốc Lục thật đúng là khó nha, làm bản cô nương sợ tới mức không dám tới cửa lần sau nữa..."
"Em bị thiệt thòi gì à?"
"Đương nhiên là không rồi!"
"Ừ, thế thì anh cũng không cần lo lắng nữa."
"Anh còn dám nói, rõ ràng lúc trước đã nói rõ rồi, không bắt anh tự mình xuống nghênh đón em đã là nhân từ lắm, thế mà anh lại còn không gọi được một cuộc điện thoại đón tiếp làm cho em bị lễ tân cản lại như con điên, việc này anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!"
"Được. Em muốn gì nào?"
Mắt Đàm Hi sáng rực: "Cái gì cũng được à?"
"Nói một chút xem."
"Không được quản lý em nữa."
"Không bàn cái này."
"Vậy sau này không được trừ phí sinh hoạt của em nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luc-thieu-nghien-chieu-vo/442.html.]
"Giờ em còn thiếu tí tiền đó sao?" Cười như không cười.
Đàm Hi chớp mắt: "Ý gì?" Chẳng lẽ... Chày Gỗ ngốc này đã biết rồi?
Không thể nào! Chuyện về sòng bạc cô đã giao cho Ân Hoán xử lý rồi, có ánh sáng của Tống Bạch che chở, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, thế nên cô rất ít khi hỏi tới mà giao hết cho Ân Hoán, chỉ ngồi chờ đếm tiền mà thôi. Ngoại trừ gửi danh sách cổ phiếu được chọn đúng giờ ra thì cô gần như chẳng gọi điện bao giờ, sao mà anh ấy biết được chứ?
"Giày cao gót còn có đủ không? Chuẩn bị khi nào lại gõ đầu Chu Dịch thế?"
Nếu Chu Dịch ở đây thì chắc chắn sẽ lập tức ôm đùi Lục Chinh, hoặc quỳ rạp xuống bên chân anh mà gào lên: "Nhị gia anh minh, mau thu thập tiểu yêu tinh này đi!"
Đàm Hi chớp mắt: "Điều tra em à?" Trong lòng bỗng dưng thấy nhẹ nhàng, may là không phải chuyện sòng bạc kia.
Lục Chinh hừ lạnh, nhìn cô đầy vẻ khinh thường và miệt thị.
"Đó là tiền đặt cược, hắn thua, em thắng."
"Thì sao?"
"Em đáng có." Hợp tình hợp lý.
Lục Chinh giơ tay véo mũi cô: "Hũ đựng tiền."
Đàm Hi hừ giọng, chuyện đó đương nhiên rồi, không biết đời trước cô làm gì sao, chính là nhà tư bản đó.
"Đúng rồi, không phải anh đang họp à? Sao lại về văn phòng rồi?"
Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm.
Đàm Hi lại như chẳng để ý tới, ghé sát lại trước mặt anh, hai chóp mũi chạm vào nhau, hơi nhích lên một chút là có thể hôn được: "Làm sao thế?"
Cười lạnh: "Chửi bậy sướng lắm đúng không?"
Ôi đệch! Đây là định lôi chuyện cũ ra nói à!
"Ồ, em thấy hơi khát, đi rót chén nước đã..." Nói xong liền vùng ra khỏi n.g.ự.c người đàn ông. Lúc này Lục Chinh cũng không kéo cô, dưới chân Đàm Hi như được bôi dầu, lập tức chui về phía phòng trà.
Vừa lúc có người gõ cửa, Lục Chinh đang định đứng lên liền ngừng lại, hơi dừng một chút rồi nói: "Vào đi."
Đàm Hi nhìn xung quanh một vòng, ngay cả phòng trà của công ty mà cũng tráng lệ thế này, xem ra người đàn ông của cô không chỉ có tiền bình thường thôi đâu.
Hiện tại pha cà phê thì hơi lâu, pha trà nhanh hơn, nghĩ một chút rồi lấy ra một cái cốc.
"... Đã cho phòng thị trường đi bàn bạc với phía Hồng Đạt rồi, còn về người phát ngôn thì tôi phải xem phương án cụ thể rồi mới nói được. Những chuyện khác tôi không hỏi, Giám đốc Trương sẽ toàn quyền xử lý."
Thư ký Vương vừa nghe vừa ghi nhớ, thỉnh thoảng lại gật đầu, không hổ là đại BOSS, tác phong như c.h.é.m đinh chặt sắt, sát phạt quyết đoán, thảo nào Lục Thị có thể phát triển tới quy mô ngày hôm nay.
"Uống trà nào." Đàm Hi đặt cốc thủy tinh xuống trước mặt anh, sau đó xoay người ngồi xuống sofa bên cạnh.
Thời gian sau đó, thư ký Vương khá là phân tâm, ánh mắt vẫn chuyên chú nhưng thỉnh thoảng không nhịn được lại liếc về phía thiếu nữ đang nhàn nhã thưởng trà ngồi cách đó không xa.
Vừa rồi lễ tân có gọi điện thoại lên văn phòng Tổng giám đốc, nói là tìm Giám đốc Trương, lẽ nào...
Lập tức, trái tim nhỏ run rẩy.
"... Được rồi, cứ thế này đi đã." Lục Chinh cất lời, thư ký Vương cầu mà không được.
"Vâng."
Thư ký Vương đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Lục Chinh đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cô. Đàm Hi đang đọc tạp chí, cốc nước trà đặt trên bàn đã vơi quá nửa.
"Sao tự nhiên lại tới đây thế?" Anh hỏi.
"Nhớ anh mà." Há mồm đáp một câu, cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Người đàn ông nhíu mày: "Nói chuyện tử tế."
"Không tin à?" Chậm rãi ngước mắt lên nhìn, ý cười dào dạt: "Hay là, anh đang thẹn thùng?"
Lục Chinh dịch chuyển tầm mắt, hầu kết lại trượt lên trượt xuống, chỉ có lúc thẹn thùng anh mới có hành động mờ ám như thế.
Đàm Hi không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng thì đang cười trộm... trong ngoài bất nhất!
"Uống trà đi." Cô đẩy cốc trà còn non nửa tới trước mặt người đàn ông. Lục Chinh cũng không thèm để ý mà bưng lên uống sạch.
"Đang đọc gì thế?"
Đàm Hi chìa cuốn tạp chí ra, là các mặt hàng xa xỉ mới của thời trang mùa đông.
"Thích à?"
"Đương nhiên." Chẳng có người phụ nữ nào không thích cả, ok?
"Vậy ngoan vào, tháng sau cho em thêm hai ngàn."
"Em còn tưởng anh sẽ đưa cái thẻ đen ra trước mặt em rồi nói: "Cầm đi, quẹt tẹt ga" chứ."
Khóe miệng người đàn ông giật giật.