Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ - 410

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-18 20:35:08
Lượt xem: 14

Liêu Gia Văn gọi vào một số di động, may mà đối phương nghe máy: "Ông xã, xin lỗi, em…"

"Ngại quá, con trai tôi cần tịnh dưỡng, điện thoại của nó đã giao cho tôi giữ giùm."

Là Bàng Bội San!

Giây phút đó, ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong mắt cô ta như bị một gáo nước lạnh dội vào: "xèo" một tiếng, dập tắt.

Bà Bàng: "Bây giờ, đã nghĩ xong chưa?"

Liêu Gia Văn: "Mẹ tôi tức giận đến mức xuất huyết não, bà sẽ gặp phải báo ứng đó Bàng Bội San!" Ba chữ cuối cùng dường như được thốt ra từ kẽ răng.

Bà Bàng: "Lúc cô làm tổn thương con trai tôi thì cũng nên biết sẽ có ngày này."

Liêu Gia Văn: "Mẹ, con biết lỗi rồi, mẹ có thể…"

Bà Bàng: "Xin lỗi, không thể."

Liêu Gia Văn: "Bà thật sự muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận tôi mới cam lòng sao?"

Bà Bàng: "Tin tôi đi, với tình hình trước mắt không thể gọi là đuổi cùng g.i.ế.c tận được, bởi vì, còn rất nhiều màn kịch hay vẫn chưa đến hồi kết mà"

Liêu Gia Văn: "Tôi sợ bà rồi, tôi nhận thua."

Bà Bàng: "Cho nên?"

Liêu Gia Văn: "… Tôi đồng ý ly hôn."

Phong cách của Bàng Bội San trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ quyết liệt, cúp điện thoại xong liền dẫn theo hai cảnh vệ hùng hổ chạy đến bệnh viện.

"Ký đi." Đưa đơn ly hôn ra, khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ không hề có chút biểu cảm nào.

Liêu Gia Văn cầm lấy bút, run tay.

Bàng Bội San không nói gì, cho dù một tay bà đã tạo được kết quả này, thậm chí không tiếc thủ đoạn, nhưng vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh, thản nhiên ngay tại giờ phút sắp thành công.

Gừng càng già càng cay, Liêu Gia Văn thua không hề oan uổng.

"Tôi muốn gặp A Văn." Bút vẫn không thể đặt xuống được, cô ta hiểu rõ hơn ai hiết, chỉ cần ký xuống thì từ nay về sau cô ta và anh sẽ hoàn toàn trở thành hai người xa lạ.

Hóa ra, cô ta vẫn không nỡ….

Tại sao vào cái lúc sắp mất đi mới để cho cô ta hoàn toàn tỉnh táo lại?

"Mẹ, con xin mẹ, cho con gặp anh ấy đi!"

"Thằng cả sẽ không gặp cô đâu."

"Anh ấy sẽ gặp con!"

Bà Bàng mỉm cười: "Cho dù nó chịu, tôi cũng sẽ không đồng ý."

"Là bà! Bà không thích tôi, cho nên mới ép tôi ly hôn! A Văn chắc chắn vẫn chưa hay biết gì!"

"Hừ, Liêu Gia Văn, hình như cô đã quên mất mình đã làm gì rồi nhỉ? Con trai tôi tuyệt đối sẽ không đi nhặt đôi giày rách của người khác đâu!"

Con ngươi cô ta co rút lại, hai chữ "giày rách" như một con d.a.o bất ngờ đ.â.m vào tim cô ta, Liêu Gia Văn hối hận rồi, ngay từ khoảnh khắc Tống Tử Văn đẩy cửa phòng bắt gian tại trận, cô ta đã hối hận rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/luc-thieu-nghien-chieu-vo/410.html.]

Cố chấp không chịu thừa nhận mọi thứ, bảo vệ lòng tự trọng và cái gọi là sự kiêu ngạo đáng buồn cười, cô ta tự cho rằng bản thân mình đã tìm được lý do cho sự ngoại tình, luôn thôi miên rằng đó không phải là lỗi của mình. Nhưng sự đau khổ và khủng hoảng trong lòng không hề thuyên giảm dù chỉ một chút.

Cô ta sợ rồi.

Khụy gối, nghiêng người về trước, chỉ nghe thấy một âm thanh va chạm nặng nề, Liêu Gia Văn quỳ dưới đất, mí mắt của bà Bàng giật lên theo.

"Mẹ, xin mẹ hãy tha cho con."

Bàng Bội San cười lạnh, vẫn đứng yên bất động: "Xem ra cô vẫn không muốn ký chứ gì, được, chúng ta cứ chờ mà xem."

"Mẹ…" Giọng nói người phụ nữ thảm thiết như quỷ kêu.

Bàng Bội San ngừng lại, xoay người đi đến trước mặt cô ta, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hàm chứa sự khinh thường, lạnh lùng dễ thấy.

"Nếu sớm biết sẽ như thế, thì lúc đầu sao còn làm vậy? Ký đi, mọi người đều vui vẻ."

"Tại sao cứ phải ép tôi?"

"Bởi vì lỗi lầm cô phạm phải không thể nào tha thứ được."

"Tôi biết, bà vẫn luôn không thích tôi, nhưng đây là chuyện của vợ chồng chúng tôi, bà dựa vào cái gì mà lại nhúng tay vào?"

"Liêu Gia Văn, nếu tôi là cô thì tôi đã biết tự giác, ký xong sẽ đi, vẫn chưa đến mức mất hết tất cả. Cô nói đúng, tôi đúng là không thích cô, nhưng trước đây tôi tự hỏi bản thân mình đã đủ khoan dung rồi. Cô hễ ra nước ngoài là ở suốt mấy năm trời, tôi có nói gì chưa? Mồi lần về nhà đều trưng ra cái bản mặt lạnh lùng, tôi có mắng chửi cô không? Nếu không phải vì nể mặt thằng cả, thì cô là cái thá gì chứ? Ngay cả ba của nó còn chưa được sự đãi ngộ như cô đâu!"

Tống Vũ đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo bỗng hắt xì khiến cho bà cụ buồn cười: "Con trai à, chắc là vợ con đang nhớ con."

Tống Vũ rút khăn giấy ra lau nước mũi, nhớ ông? Chắc không có khả năng đó đâu…

"Mẹ con xin thề, sau này con sẽ ngoan ngoãn ở trong nước, một lòng một dạ chăm lo cho gia đình. Không phải mẹ muốn ôm cháu sao? Con có thể bàn bạc với A Văn, đảm bảo trong năm nay…"

"Đủ rồi, tôi không rảnh nói nhảm với cô, buông tay!"

"Sao bà lại không cho tôi thêm một cơ hội? Nói cho cùng, vẫn là do bà xem thường tôi!"

Bàng Bội San cười lạnh, ánh mắt vừa thương hại, vừa như có trộn lẫn một thứ gì khác: "Người đê tiện, cũng sẽ nghĩ người khác cũng tiện như mình, hiểu không? Nếu cô đã coi bản thân mình là một đống bùn thì còn mong tôi sẽ xem cô như đám mây trắng trên trời à?"

Cả người Liêu Gia Văn run lên, sắc mặt trắng bệch.

Bà Bàng muốn nói hết những lời đã đèn nén trong lòng suốt bao nhiêu năm qua: "Là do cô thiếu thận trọng, cứ luôn cho rằng người ta nhìn cô bằng một ánh nhìn thành kiến. Tôi thừa nhận, cô đã đủ cố gắng, thậm chí quên ăn quên ngủ, nỗ lực phấn đấu trong Bộ Ngoại Giao, vốn dĩ có một người con dâu biết phấn đấu như cô là may mắn nhà họ Tống, nhưng cô căn bản lại coi thường nhà họ Tống!"

"Dùng chiêu trò thủ đoạn? Quan lại bao che cho nhau? Đây là những lời được thốt ra từ miệng cô chứ nhỉ?"

Liêu Gia Văn trừng to mắt, phủ nhận theo bản năng: "Tôi không có…"

"Xời… đã đến bước này rồi, cô không thể thẳng thắn một chút sao? Làm người phải bớt chiêu trò, thành thật hơn một chút." Sự mỉa mai tràn đầy trong mắt Bàng Bội San.

Con dâu tốt của bà lại nói năng bậy bạ ở bên ngoài, bôi nhọ nhà họ Tống! Bà cũng vì xem qua tư liệu điều tra của Ám Dạ mới biết được, nếu không, đến khi nhà họ Tống của bà bị đ.â.m mà vẫn không biết là kẻ nào giở trò sau lưng!

"Nếu cô đã ghét nhà họ Tống như thế thì còn cầu xin ở lại làm gì? Muốn giở trò ngầm? Hay muốn trả thù ai?"

Liêu Gia Văn lắc đầu điên cuồng, mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi.

"Chúng tôi luôn cẩn thận mọi lúc mọi chuyện, thân ở trên cao, bất kỳ một bước đi sai lầm nào cũng có thể trở thành một đòn chí mạng. Những cô thì ngược lại, nhiều lần kéo chân sau của chúng tôi, đúng là phá đi một bệ đỡ tốt! Cô cảm thấy bản thân mình rất thanh cao sao? Hừ, nếu không có nhà họ Tống, e rằng ngay cả cửa của Bộ Ngoại Giao cô cũng chẳng thế bước vào được, đây đúng là điển hình của "vong ân bội nghĩa!"

"Tôi dựa vào sự cố gắng của bản thân để vươn lên thì có gì sai?"

"Dựa vào bản thân chứ gì? Được, vậy tôi hỏi cô, lúc còn đi học cô nhận được giải thưởng quốc gia mấy lần? Cô có tham gia vào việc trao đổi học sinh không? Có lấy được bằng thạc sĩ chưa? Đây đều là những yêu cầu cơ bản nhất của Bộ Ngoại Giao đối với một thực tập sinh, xin hỏi Liêu Gia Văn cô đáp ứng được điều nào? Càng đừng nói đến việc thông qua khảo hạch trở thành công nhân viên chức nằm trong biên chế chính thức, việc đó có thể sánh như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc! Cô thật sự cho rằng chỉ với một chút bản lĩnh cỏn con đó của cô là có thể địch lại được những cao tài sinh đứng đắn đàng hoàng kia sao?"

Loading...